Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 68




Ăn xong cơm tối, tiểu Tô cùng tiểu Tú tán gẫu."Tiểu Tú, anh đã liên lạc với mấy chiến hữu cũ rồi, có một số người đồng ý đến đây giúp chúng ta."

"nhiều việc như vậy mình anh làm cũng không hết được, có người đến giúp đỡ thì rất tốt." Tiểu Tú cảm thấy tiểu Tô một người làm thì quá khổ. Có người tới giúp thì thật tốt.

"Tiểu Tú, nhưng có một chiến hữu tay bị thương, em xem an bài thế nào đây?" Tiểu Tô không biết an bài như thế nào. Nếu như người đến, mà không bắt hắn làm việc, cứ như vậy nuôi hắn thì chiến hữu cũng sẽ không tiếp nhận, không được bao lâu sẽ ra đi. Nhưng nếu như muốn hắn làm việc thì không biết có việc gì hắn có thể làm được.

"Đơn giản thôi mà, chúng ta làm một hàng rào vòng vườn trái cây đầu thôn Tây lại, dựng một căn nhà nhỏ, đến lúc đó mời chiến hữu đó giúp trông vườn buổi tối là được. Ban ngày thì chăm sóc, tưới cây. Những việc này chỉ cần một tay là có thể hoàn thành." Tiểu Tú cũng hiểu, suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến.

"Tiểu Tô, em có một chủ ý, anh nghe xem thế nào?" Tiểu Tú đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Chuyện này rất tốt, nhưng không biết người ta có chịu giúp không.

" chủ ý gì? Em nói là được!" hai tai tiểu Tô dựng lên, chỉ mong nghe được ý kiến hay.

" chiến hữu của anh biết lái xe không? Nếu như biết lái xe, vậy thì làm một đội vận chuyển. mua lại hai ba cái xe tải mà bộ đội thải ra làm đội vận chuyển, chắc chắn sẽ phát gia trí phú (phát tài)!" Tiểu Tú cảm thấy lúc này vận chuyển là việc làm ăn rất tốt, nhưng người chạy xe sẽ rất mệt, chạy một lần đường dài, thuận tiện chuyển ít đồ, muốn không phú cũng khó.

"để anh suy nghĩ một chút, cũng có mấy người biết lái, nhưng xe đào thải của bộ đội giá cũng rất cao." Tiểu Tô nghĩ chuyện này cũng khả thi, tiểu Tú cũng không đi để ý hắn, vào không gian thu xếp đồ đạc.

Hiện tại trong không gian mọi thứ càng lúc càng nhiều. Cây buổi sáng mới trồng bây giờ đã cao hơn vài thước, đoán chừng hai ba hôm là như cây trưởng thành rồi. Thấy những cây này, tiểu Tú lại có ý tưởng đột phát, nếu là bây giờ đi kiếm ít cây gỗ hồng gieo xuống, chờ thêm hai- ba mươi năm , như vậy có phải hay không có thể đổi rất nhiều tiền? Nghĩ tới liền thấy hấp dẫn, tiểu Tú quyết định chờ khi có cơ hội nhất định phải lấy ít giống gỗ hồng gieo trồng. Coi như không vì tiền, cũng phải vì tiểu Tô Tô dành chút gỗ làm đồ cưới.

Từ trong không gian ra ngoài, liền phát hiện tiểu Tô đang ngồi ở trước bàn mặt hưng phấn nhìn mình: "Tiểu Tú, ta nghĩ tới rồi, chúng ta có thể tìm anh Hứa!" Anh Hứa làm hậu cần , hậu cần nhất định cũng có xe tải lớn, trong bộ đội cái gì cũng bảo dưỡng tốt, mua về chỉ cần cẩn thận sửa chữa một chút, không sợ không có một chiếc xe tốt !

"Vậy anh sớm nói với anh Hứa một chút đi?" Sớm một chút liên lạc với liền sớm một chút có thể phát tài. Tiểu Tú trừ bà Hảo, tiểu Tô, Tô Tô, Ngọc Kỳ thì rất yêu tiền!

"Ừ, vậy ta ngày mai anh sẽ lên trấn trên gọi điện thoại!" Nếu không phải là hiện tại trời đã muộn, chỉ sợ tiểu Tô liền muốn đi gọi điện thoại ngay."Tiểu Tú, dẫn anh vào không gian đi, anh muốn tắm một cái, mấy ngày nay trồng cây thật mệt!" Tinh thần không tập trung cao độ nữa, tiểu Tô liền cảm thấy trên người hôi không chịu nổi.

Tiểu Tô nhắc tới, tiểu Tú tự nhiên cũng muốn tắm một chút. Vì vậy hai người cùng nhau vào không gian. Từ trong hồ lấy nước nóng liền bắt đầu tắm. Nhưng hai người cùng tắm không thể đơn thuần như vậy được. Tiểu Tô tay không cẩn thận liền vớt qua sờ lên hai vú của tiểu Tú. Sẽ không cẩn thận kích động, làm Âm Dương liền điều hòa.

Ngày hôm sau, tiểu Tô một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong nhà đi ra, ăn hai chén cháo xong liền đi trấn trên gọi điện thoại. Tiểu Tú mệt nên nằm lỳ ở trên giường nghỉ ngơi. Nhìn tinh thần tiểu Tô sảng khoái, tiểu Tú hận đến dậm chân, thật là không công bằng. Rõ ràng mình không làm gì cả, để tiểu Tô một mình tự làm nhưng sao còn mệt hơn tiểu Tô?

Anh Hứa nhận được điện thoại tiểu Tô gọi thì rất vui vẻ."Tiểu Tô, lại có đồ tốt cho anh phải không?"

"Anh Hứa, lần này không có vật gì tốt, em gọi điện là muốn hỏi thăm anh một chút." Tiểu Tô đi thẳng vào vấn đề không nói lòng vòng nhiều." anh Hứa, chỗ anh làm có đào thải xe tải lớn không, em muốn mua lại hai cái."

Anh Hứa suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này để anh suy nghĩ một chút. Để anh hỏi liên trưởng xem có nhóm xe nào cần đào thải không. Cậu muốn xe cũ làm cái gì?"

"anh Hứa, xe này mặc dù cũ, nhưng là bảo dưỡng không tệ, nên còn có thể chạy tiếp vài năm, Em muốn làm đội vận chuyển, kiếm ít tiền!"

"Tiểu tử ngươi mấy lần trước kiếm được không ít rồi, chuyện này để anh hỏi lại cho cậu sau. Nhưng mà lâu rồi cậu không có đồ tốt gì nữa à. Khi nào có đồ tốt thì đến đây đi. Ăn đồ cậu mang đến mà ăn cái khác lại thấy không ngon."

Tiểu Tô cùng anh Hứa nói đùa ."Được, mấy hôm nữa em lại mang một đợt nữa, đến lúc đó lấy trái cây đổi xe, như thế nào đều là em có lợi." Anh Hứa cũng không phản đối: "Chỉ cần trái cây so với trước kia tốt hơn, cậu muốn bao nhiêu xe anh cũng chuẩn bị cho!" Có những lời này của anh Hứa, trái tim tiểu Tô vui mừng nở hoa.

Về đến nhà, đem chuyện vừa nói kể cho tiểu Tú, hai vợ chồng liền vào không gian. Kiểm tra trong không gian hiện có bao nhiêu trái cây, phát hiện chưa đủ yêu cầu của anh Hứa, vì vậy tiểu Tú trước hết hái một nhóm trái cây bỏ vào căn nhà nhỏ trong không gian, sau đó chờ trong không gian có trái cây chín nữa, lúc này mới đem tất cả trái cây vận chuyển bằng xe lửa như mấy lần trước.

Lần này tiểu Tô một mình áp xe. Lúc đi mang sáu toa xe trái cây, lúc trở lại cũng là ba chiếc xe tải quân dụng màu xanh lá cây và thêm năm người. Năm người cùng đi ở lại bên trong nhà cũ của tiểu Tô. Ba chiếc xe tải quân dụng hấp dẫn không ít thôn dân đến xem náo nhiệt. Ngay cả bí thư cũng tới.

"Tiểu Tô, xe này không tệ. Thật không tệ." bí thư cầm điếu thuốc hút, vòng quanh xe vài vòng. Trong lòng cũng cảm thấy tiểu Tô là một người tài ba, không chỉ làm ruộng, còn kéo về xe tải lớn, đây chính là người đầu tiên trong thôn làm như vậy. Mấy ngày nữa đi vào thành phố mở đại hội, liền kêu tiểu Tô dùng xe tải lớn đưa chính mình đi!

Buổi tối tiểu Tô cùng tiểu Tú đóng sổ sách, lần này sáu toa xe lửa trái cây thật đúng là đổi về ba chiếc xe tải. Vốn anh Hứa còn nghĩ dù sao cũng là xe đào thải, cũng không đáng vài đồng tiền nên không hỏi tiểu Tô đòi tiền. Nhưng là tiểu Tô lại kiên trì phải trả. Tiểu Tô nói nếu không trả tiền thì không mang xe về.

Thấy tiểu Tô cố chấp như vậy, anh Hứa đành phải thu tiền của tiểu Tô, nhưng anh Hứa cũng tặng không ít xăng dầu cho tiểu Tô. Ba chiếc xe muốn từ bộ đội lái về nhà cần rất nhiều xăng dầu. Đối với số xăng dầu anh Hứa đưa, tiểu Tô không cố chấp phải trả tiền nữa. Có lúc không quá bướng bỉnh cũng rất cần thiết!

Đến khi lái xe trở về, lúc về đến nhà xăng cũng gần hết. Tiểu Tô cảm thấy may mắn lúc ấy nhận số xăng này, nếu không mình còn chưa về đến nhà đâu.

Tiểu Tô lần này mang về năm người đều là chiến hữu của tiểu Tô, có người thì chuyển nghề , cũng có người bởi vì thương nên xuất ngũ. Trên đường về, tiểu Tô cũng đem tình huống trong nhà nói một chút, mọi người trong lòng cũng hiểu thêm về nhà tiểu Tô, không riêng gì nhận thầu đất đai, còn muốn triển khai công việc vận chuyển làm cho bọn họ cảm thấy rất kính trọng!

Cứ như vậy, tiểu Tô liền đem xe mang về. Mời được chiến hữu giúp. Ngay lúc đó mục tiêu của họ cũng không phải trở thành công ty lớn nhất nước, mà rất đơn giản chỉ là một ý nghĩ: khiến người trong nhà cũng có thể được sống cuộc sống tốt hơn, ăn thịt heo! Mà thành tựu sau này của bọn họ làm cho mọi người không khỏi giật mình.

Giang Nam mùa đông có rất ít tuyết, nhưng lại rất lạnh, loại lạnh này lạnh đến tận xương . Mặc dù ở nơi này sinh sống đã nhiều năm, Ngọc Kỳ vẫn có chút không thích ứng được. Ngồi ở trong nhà tay nâng một chén trà, nhìn ngoài phòng Tô Tô mang theo em trai cùng chơi đùa, không khỏi hoảng hốt, năm đó tỷ tỷ cũng như vậy chơi cùng mình.

Mười lăm tháng tám trăng tròn người nhà đoàn viên, mỗi khi đến ngày này, con cháu Tề gia ở đâu cũng đều về nhà ăn tết. Trừ lễ mừng năm mới thì ngày này là Thanh Minh Tế Tự bên ngoài náo nhiệt nhất. Ngọc Kỳ khi đó chưa được gọi là Ngọc Kỳ, nhớ mang máng khi đó tỷ tỷ thường gọi hắn là Tử Thanh.

"Tử Thanh, mau tới nhìn một chút nhị thúc mang về đèn hình thỏ." Tỷ tỷ đứng ở dưới mái hiên, mặt cười như hoa, trên tay xách theo một chiếc đèn thỏ sống động. Mừng lễ đoàn viên có hội đèn lồng, diễn ra từ ngày mười ba tháng tám tới mười sáu tháng tám, nhưng các năm trước phụ thân đều chưa từng dẫn bọn hắn xuất phủ xem hội đèn.

"tỷ tỷ, mau cho Tử Thanh xem một chút!" Tử Thanh đưa tay phải ra muốn cầm lấy đèn từ tay tỷ tỷ.

"Không cho, không cho, Tử Thanh đuổi theo tỷ, đuổi được thì tỷ đem đèn cho ngươi." Tỷ tỷ giơ đèn đùa với Tử Thanh chạy đi. Tỷ tỷ lớn hơn Tử Thanh hai tuổi, nhưng vóc dáng hai tỷ đệ cũng gần như nhau. Mẫu thân cũng đã nói, về sau Tử Thanh phải chăm sóc tỷ tỷ , cho nên Tử Thanh đều cố gắng để bảo vệ tỷ tỷ. Cho nên rõ ràng chỉ ba hai bước là có thể vượt qua tỷ tỷ , Tử Thanh cũng cố tình kém một hai bước.

Lúc cùng tỷ tỷ chơi đùa, Tử Thanh theo bản năng tìm bóng dáng mẫu thân. Nhẹ nhàng quay đầu liền nhìn thấy mẫu thân đang ngồi bên cửa sổ, trên tay đang vá một cái xiêm áo màu thiên thanh. Nhìn vậy Tử Thanh cũng biết cái này làm cho cha. Tử Thanh đảo tròn mắt, quyết định đi vườn hoa, làm bộ như không cẩn thận ngã xuống, sau đó làm hư xiêm áo trên người, như vậy mẫu thân sẽ giúp mình may xiêm y rồi.

Mẫu thân ngẩng đầu nhìn trời, buông áo trên tay xuống, cười nhìn hai tỷ đệ chơi đùa, đợi hai người chơi mệt rồi, lúc này mới kêu"A Uyển, dẫn đệ đệ tới ăn điểm tâm."

Nghe được mẫu thân gọi, Tử Thanh cùng A Uyển cũng chạy đến. Tử Thanh chạy đến trước, nhào vào lòng mẫu thân: "Mẫu thân, mẫu thân, hôm qua người đồng ý làm thước cao cho ta ăn. Lần này có không?" Nói rồi ngẩng đầu tìm thước cao. A Uyển tới đã muộn, chỉ có thể dựa vào bên cạnh mẫu thân: "Mẫu thân, không cần cho tiểu heo mập ăn điểm tâm, ăn nữa hắn thì càng mập." Tử Thanh giận đến nỗi không cùng nàng nói chuyện. Đoạt lấy đèn thỏ trong tay tỷ tỷ quay người chạy quanh. Lúc này trong phòng người hầu hạ cũng đã tới, múc nước cho hai tỷ đệ rửa mặt.

"Mẫu thân, rằm tháng tám năm nay có hội đèn lồng, chúng ta có thể đi được không?" Tử Thanh chớp mắt to đen nhánh nhìn mẫu thân.

A Uyển cũng muốn đi: "Mẫu thân, ta đã tám tuổi rồi, năm nay liền mang ta đi đi! Đệ đệ còn nhỏ, vậy thì để ở nhà!"

"Mẫu thân, mang ta đi đi, không cần mang tỷ tỷ đi!"

"Mẫu thân, ta lớn, mang ta đi!" hai tỷ đệ đã rửa sạch sẽ bám lấy tay mẫu thân, tranh nhau nói nguyện vọng của mình.

Hai người đang đòi, phụ thân liền từ ngoài phòng tiến vào. Nhìn thấy phụ thân tới, Tử Thanh cũng không dám lên tiếng nữa. Phụ thân từ nhỏ đối với Tử Thanh liền nghiêm nghị, bình thường chỉ có đi học chăm chỉ được sư phó khen, phụ thân mới có thể nói tiếng tốt. A Uyển thì lại không sợ, nhìn thấy phụ thân hỏi, liền nói.

"Phụ thân, ta và đệ đệ so với năm trước đã lớn rồi, rằm năm nay có hội đèn lồng

cho chúng ta đi xem một chút đi!" Vừa nói, vừa lôi kéo tay phụ thân. Rất có ý như nếu phụ thân không đồng ý, ta liền như con khỉ ở tại trên người phụ thân mãi.

Phụ thân cười cười, quay đầu nhìn mẫu thân: "Này hai hầu tử có làm nàng vất vả không?" Mẫu thân chỉ cười không nói, chỉ đem bánh ngọt Tử Thanh cùng A Uyển thích bày ra."Tử Thanh, Tam Tự kinh học thuộc lòng rồi hả ? A Uyển, nữ công làm xong rồi? Nếu các ngươi làm xong, buổi tối mai phụ thân liền mang bọn ngươi đi ra ngoài xem hội. Nếu như không có làm xong, vậy cũng đừng trách phụ thân không nể tình."

Vốn là còn đang suy nghĩ muốn như thế nào mới có thể đi xem đèn hai tỷ đệ lập tức nhảy lên, rối rít kêu lên: ta sẽ đi! Ta sẽ đi!

Tử Thanh học Tam Tự kinh đã khá hơn chút, chỉ là không thể đọc thuộc lòng xuống. Nhưng vì lần này có thể đi được xem đèn, nhất định là phải cố gắng gấp bội. Bài tập nữ công sư phụ cho A Uyển đã làm được một nửa, chỉ yêu cầu A Uyển có thể làm ra một hà bao hoàn chỉnh .

Ngày hôm sau, hai tỷ đệ lại một lần nữa gặp mặt thì không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, mắt hai người đều thâm quầng."Tử Thanh, tối qua đệ học đến bao giờ?" "Tỷ tỷ, vậy tỷ lúc nào mới ngủ?" Sau khi cười xong, hai tỷ muội cùng đi gặp phụ thân. A Uyển đưa một hà bao thêu cây trúc cho phụ thân.

"Phụ thân, ngươi đã nói, cây trúc biểu hiện cho quân tử, ngươi xem nữ nhi thêu có tốt không?" âm thanh A Uyển mang theo một chút hài lòng, này hà bao A Uyển cho sư phụ dạy nữ công xem sư phụ cũng nói là tốt. Chỉ là không biết tiểu đệ đọc sách thế nào.

Lúc đầu, Tử Thanh cũng ngoan ngoãn đứng ở trước mặt phụ thân, hơi lắp ba lắp bắp đọc Tam Tự kinh: "Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn. . . . . ." Có lẽ vừa mới bắt đầu là khẩn trương, nhưng là càng về sau càng trôi chảy, phí hết nửa ngày, Tử Thanh cuối cùng đem Tam Tự kinh học thuộc lòng rồi, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm phụ thân, phụ thân a, nhi tử chính là cố gắng thuộc rồi, người khi nào mang ta đi nhìn đèn?

Phụ thân mặc dù vẫn như cũ nghiêm mặt nhưng trong ánh mắt mang theo một nụ cười: "Các con đã cũng hoàn thành việc học, như vậy tối hôm nay liền mang các con đi xem hội đèn!" Nghe vậy, Tử Thanh cùng A Uyển vui mừng nhảy cẫng lên."được đi hội đèn rồi ! được đi hội đèn rồi !" Sau đó hơn nửa ngày thời gian, Tử Thanh cùng A Uyển vẫn luôn hưng phấn vì sắp được đi hội đèn.

Nhưng ý trời đã định bọn hắn một đời này cũng không thể cùng cha mẹ đi xem hội đèn . Qua quá ngọ (giữa trưa) không lâu, đám quan sai từ Thượng Kinh mang đến ý chỉ của bệ hạ, trong nhà nam tử trưởng thành đều bị lưu đày, gia quyến cùng trẻ con đều trở thành quan nô.

Ngọc Kỳ đã lâu không suy nghĩ về cuộc sống trước kia rồi, Quan Nô, Quan Nô, cả đời không thoát được một chữ nô. Đời đời con cháu đều là nô! Còn nhớ rõ khi đó cũng không biết tại sao lập tức đã không thấy tăm hơi cha mẹ, cũng không thấy tỷ tỷ, cũng không hiểu trước kia thường tham ăn đến bánh ngọt, trái cây nhưng bây giờ là xem cũng xem không tới.

Mấy năm sau, có người đón hắn ra ngoài, nói cho hắn biết mình là chịu đại ân của phụ thân, hôm nay không cứu được ân nhân, nhưng là có thể đem con của ân nhân cứu ra cũng có thể cảm thấy an ủi lương tâm của mình rồi.

Nữa sau lại, nữa sau lại là thế nào chính là Ngọc Kỳ thật đã quên, quên, quên…

Có lúc Ngọc Kỳ nhớ lại quá khứ, liền cảm thấy đó là một giấc mộng, lại có thời điểm lại cảm thấy đó là một tuồng kịch, tựa như trong hí văn , đơn cử roi ngựa chính là đánh ngựa đi về phía trước, thuyền chỉ thuận dòng mà trôi, chỉ chớp mắt chính là trăm năm.