Từ khi đến Tô gia tiểu Hắc luôn chăm chỉ tiến hành sứ mạng của mình. Mặc
dù có lúc tiểu Tú xem nó như chó cưng mà đùa nghịch. Lễ mừng năm mới
thường xuyên thấy cảnh tiểu Tú cầm một khúc xương to còn dính chút thịt, sau đó giơ cao nhử tiểu Hắc nhảy dựng lên đớp khúc xương mới buông tay. Chọc tới khi nào tiểu Hắc không thèm liếc tiểu Tú nữa, lúc này cô sẽ tự giác lấy miếng thịt lớn lại nịnh nọt tiểu Hắc để làm lành, trò này diễn ra cực kỳ thường xuyên. Phần lớn thời gian, tiểu Hắc luôn ngoan ngoãn gác cửa. Thường có câu chó sủa là chó không cắn, nhưng tiểu Hắc là loại chó im im không sủa cho nên. . . . . .
Hôm nay sau một ngày dạo chơi mệt mỏi trong thành phố, tiểu Tú không kéo tiểu Tô vào trong không gian nữa, nhưng tiểu Tô vẫn theo thói quen vào phòng cùng tiểu Tú. Từ sau khi đính hôn, phòng ở của tiểu Tô bên Tô gia không đóng cửa, bởi vì tiểu Tô đang tiến hành công cuộc dọn đồ sang phòng tiểu Tú, tuy chỉ là từng chút từng chút một nhưng cơ bản là đã đầy đủ. Mà tiểu Tú cũng bắt đầu có thói quen buổi tối ngủ phải có người bên cạnh, tuy rằng lúc ngủ cùng nhau, người kia luôn nhân cơ hội vươn tay sang ăn chút đậu hũ của cô.
Nửa đêm, tiểu Tô nghe tiếng sủa vang của tiểu Hắc, đồng thời còn nghe được tiếng người nào đó kêu thảm thiết. Vì thế anh lập tức nhổm dậy, không kịp mặc y phục đã xông ra ngoài, chạy về hướng chuồng gà. Tiểu Tú bị hành động của tiểu Tô làm cho tỉnh
ngủ, cũng tính chạy theo. Nhưng đợi đến lúc tiểu Tú mặc quần áo xong
chạy ra, thì thấy tiểu Tô đang bẻ ngược tay người nào đó đè xuống mặt
đất, còn tiểu Hắc thì cắn chặt lấy chân người ta không nhả!
Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ngủ không yên, nhấp nhỏm ra trông nom đàn gà, vịt của mình, chỉ sợ lơ là một cái là mất toi. Ngủ đến nửa đêm chợt nghe có tiếng chó sủa, còn có tiếng người kêu thảm thiết, mọi người
nhanh chóng chạy sang, đến nơi thì thì thấy tiểu Tô đang trói người lại. Đoàn người ào lên muốn nhìn xem là ai. Đến khi thấy mặt, tất cả mọi
người đều mở miệng mắng chửi.
"Giỏi cho Nhị Lại Tử, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, vậy mà tên phá hoại như mày lại dám đi ăn trộm!"
"Tôi đã nghi rồi mà, mấy ngày nay nhà của nó đều hầm gà, chưng vịt, tôi còn
tưởng rằng nó phát tài, không ngờ đều là đồ ăn trộm!"
"Chú
Lý, hôm kia nhà chú thiếu mất mấy con gà? Mau kêu Nhị Lại Tử bồi thường
đi!" Người đàn ông trẻ tuổi cầm đèn pin hô lớn, muốn Nhị Lại Tử bồi
thường tiền!
"Minh Phát, cậu thấy người như nó có tiền à?
Thà tôi nhịn ăn chút, sửa chữa lại chuồng gà con tốt hơn!" Chú Lý coi
như mình xui xẻo. Nhị Lại Tử hết ăn lại nằm, đến bây giờ ngôi nhà vẫn
chỉ làm bằng cỏ tranh, cho dù lục tung hết nhà nó cũng tìm không ra được một đồng. Dây dưa với nó, không bằng về nhà đi ngủ, ngày mai dậy sớm
bắt đầu làm việc còn hơn!
"Chú Lý, là lỗi của con, gà nhà
chú vẫn còn. Chú làm ơn cầu xin mọi người thả con ra đi!" Nhị Lại Tử
ngồi chồm hổm trên mặt đất nói với chú Lý, trưng ra vẻ mặt thê thảm. Vừa rồi còn nghe tiểu Tô nói sẽ gọi người đi tìm đội dân quân đến. Nếu là
thật, vậy thì chết là cái chắc. Trên chân đã bị chó nhà bọn họ cắn một
phát, đến bây giờ vẫn còn chảy máu, miệng vết thương cũng đang đau nhức. Con mẹ nó, hôm nay thật là xui xẻo. Không phải là bắt có hai con gà nhà tụi bay thôi sao, làm mẹ gì mà phải thả chó chứ!
Bên kia,
trong đám người, chú Lý làm như không nghe thấy, không thèm quan tâm.
Trong lòng suy nghĩ: xin tha cho mày, không bằng tao về nhà nuôi chó còn hơn, cho nó ăn nó còn biết giữ nhà. Nhị Lại Tử thấy chú Lý không để ý
tới mình, liếc mắt tìm người cầu cứu. Bỗng nhìn thấy tiểu Tú đứng bên
cạnh tiểu Tô, nhất thời sáng mắt: "Tiểu Tú, tiểu Tú, giúp anh một phen.
Miệng vết thương của anh đau quá, có thể nói lỏng dây thừng giúp anh
không, để anh xoa bóp chút?"
Nhị Lại Tử vừa nói vừa ưỡn mặt
cười nham nhở, tiểu Tú hừ một tiếng không để ý đến hắn, vươn tay đưa
quần áo cho tiểu Tô, lúc nghe được tiếng chó sủa, tiểu Tô chỉ kịp choàng cái áo ba-đờ-xuy, mặc dù đã là mùa xuân rồi, nhưng khí trời vẫn khá
lạnh, không nên vì một Nhị Lại Tử mà khiến tiểu Tô bị bệnh, vậy không
đáng! Tiểu Tô cũng phối hợp nhanh chóng mặc đồ vào. Vừa mặc xong thì đội dân quân cũng đã đến.
Thôn này gần đây bị trộm gia cầm đội
dân quân cũng biết, vừa nghe có người báo tin nói bắt được người, nhanh
chóng chạy lại. Vừa thấy là Nhị Lại Tử, không còn gì để nói, trực tiếp
xách cổ về đồn. Tiểu Tô là người bắt cũng là chân chứng cho nên phải đi
theo viết bảng tường trình, đợi đến khi mặt trời lên cao mới trở về.
Tiểu Tú và bà Hảo một đêm ngủ không ngon, đều là do thằng Nhị Lại Tử
hại.
Nhị Lại Tử bị kéo vào bốt dân quân, mấy người dùng còng tay khóa nó vào song cửa sổ, muốn ngồi thì ngồi không được, muốn đứng
cũng đứng không xong. Nhị Lại Tử cũng đã quen, không phải lần đâu tiên
vào bốt, nên rất quen với người trong này: "Lão Ngô, cho điếu thuốc đi!
Mấy hôm nay tôi thèm chết được, thật là cực!" Lão Ngô chính là người dẫn đầu đội dân quân.
"Mày thành cái dạng này rồi mà còn đòi
hút à? Đợi lát nữa anh rể mày đến đây rồi xem mày ăn nói thế nào!" Nói
thì nói như vậy, nhưng lão Ngô vẫn châm một điếu cho nó. Lão Ngô lắc
đầu, Trần đội là một người tốt, bà xã cũng là người tốt, sao lại có cậu
em vợ không biết điều như vậy. Cứ nửa tháng lại vào một lần. Đang nói,
thì một người đàn ông cao lớn cỡ ba mươi tuổi bước vào. Lão Ngô thấy,
gọi một tiếng: "Trần đội."
Trần đội mặt lạnh như tiền, ừ một tiếng, nhìn Nhị Lại Tử bị còng bên cửa sổ, tiến lên phang một cái vào
đầu rồi lại đạp cho nó hai cước, Nhị Lại Tử không dám trốn, chỉ đứng im
chịu đựng trận đòn."Mày đúng là thứ không có tiền đồ, lần trước mày đã
hứa gì với tao và chị mày hả, có muốn tao đập cho một trận nữa không?
Con mẹ nó chứ! Sao mày không biết kiềm chế vậy hả?"
Nhị Lại
Tử nhịn đau cười làm lành mặt: "Anh rể, anh rể, đừng đánh, lát nữa chị
em thấy lại đau lòng." Nhị Lại Tử không nói tới chị nó còn tốt, vừa nhắc tới chị mình mặt Trần đội càng lạnh, không đánh nữa. Hắn xót bà xã
mình, bà xã mình lại xót thằng em, tuy rằng bà xã rất dịu dàng, không
bao giờ lớn tiếng trước mặt người khác, nhưng hắn rất sợ bà xã mình
khóc. Hắn không hiểu nổi, rõ ràng đều là cùng một mẹ sinh, đều ăn cơm
giống nhau mà lớn lên, người chị thì khiến người ta yêu thích, trong khi thằng em lại không biết điều như vậy.
Lão Ngô đưa điếu
thuốc cho Trần đội: "Nhị Lại Tử đi ăn trộm gà, bị người bắt được, cậu
xem nên làm thế nào cho phải!" Thuận tiện còn chỉ chỉ vết thương trên
chân nó, "Vết thương đó là do chó nhà người ta cắn." Trần đội nhìn
thoáng qua, nắm chặt tay hít sâu một hơi, cái loại gì không biết, chưa
bao giờ yên ổn một ngày, nghiến răng nói: "không phải bình thường chị
mày rất chiều mày hay sao? Mày muốn ăn gì mà chị mày không cho hả, tại
sao còn đi ăn trộm?"
Nhị Lại Tử cười hì hì, trong lòng không cho là đúng: đúng là ăn không ít , nhưng con mẹ nó toàn là cơm khoai
lang, cải củ canh, miệng nhạt như nước ốc, làm gì có gà có vịt! Mẹ nó,
ai biết được nhà bọn họ lại nuôi chó chứ, chờ lão tử ra ngoài, sẽ xử đẹp con chó kia!
sssssssssssssss