Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 2: Tô Chính trở về




Theo tập tục trong thôn, khi mời người khác về làm dùm mình thì phải bao cơm họ. Cho nên sáng sớm tiểu Tú đã dậy để chuẩn bị. Vấn đề là trong nhà không có đàn ông, bà Hảo và tiểu Tú cũng ít khi ăn thịt. Cũng may là tiểu Tú còn có thể dựa vào mảnh sân kia để lấy chút đồ ăn mới mẻ, đều là đồ tươi ngon cả. A Tài cũng rất chịu khó, sớm ra đã cầm dụng cụ chờ ở cửa nhà Tô gia.

Tiểu Tú mở giúp cửa, rồi chuẩn bị chút trà gừng đặt ở trên bàn để cho a Tài uống, vốn định giúp cậu ta một tay, nhưng a Tài nói: "Tiểu Tú, cô đi làm việc đi, việc nhà cần cô hơn ở đây." Tiểu Tú cũng thật thà: "Vậy tôi đi về trước, có chuyện gì thì cậu cứ gọi một tiếng là được, tôi ở bên cạnh sẽ nghe thấy." A Tài gật đầu, bắt đầu lấy dụng vụ ra. Tiểu Tú nhìn một chút rồi trở về.

Lúa đã gặt xong, tạm thời ngoài ruộng không có việc gì để làm, cho nên sau khi trở về tiểu Tú cho heo ăn trước, sau đó ra mảnh đất phía sau nhà cuốc đất nhổ cỏ, khi xong việc thì nói với bà Hảo một tiếng, xách cái giỏ màu xanh ra khỏi cửa.

Ở vùng Giang Nam, rất nhiều nhà trước sau đều có sông. Bên bờ sông người ta tự mình làm một chiếc cầu nhỏ, là loại một đầu trên mặt đất, một đầu thả xuống gần mép nước, để mọi người giặt quần áo, rửa rau gì đó. Lần này mục đích của tiểu Tú chính là chiếc cầu nhỏ kia. Bởi vì một đầu thả xuống nước, cho nên phần dính nước sẽ thường xuyên sẽ có ốc bò tới bám trên mặt gỗ, người nào đi ra cạnh mép cầu, chỉ cần duỗi tay ra là có thể lượm được vài con ốc.

Tiểu Tú lựa chọn lấy mấy con ốc lớn bỏ vào cái giỏ của mình, còn đám ốc nhỏ thì ném xuống nước. Tìm rồi lại tìm. Nếu chạm mặt chủ cầu cũng không cần quýnh quáng, chuyện này chẳng ai để ý cả. Ngược lại còn có thể gọi người tới giúp nếu lỡ rơi xuống nước nữa. Nếu mò được nhiều, cũng sẽ tặng người ta một ít cho có hương có hoa. Đây là tình nghĩa giữa con người với con người, nếu có một nhà cháy sạch mà không ai có hảo tâm giúp đỡ, thì có thể nói nhà này có tính cách cực kỳ kém, cho dù sau này có thế nào thì cũng chẳng ai quan tâm.

Qua một lúc lâu, ước chừng số ốc trong giỏ đã đủ nấu một đĩa lớn, tiểu Tú bắt đầu trở về. Dọc đường đi tiểu Tú nhẩm tính, sau khi trở về trước tiên là phải chặt bỏ phần đuôi ốc, bỏ một chút dầu vào ngâm cho đám ốc con trong bụng thoát ra hết, đến tối đem nấu lên thì chắc chắn a Tài sẽ muốn ăn thêm. Giữa trưa thì có hai món chay, lại làm thêm một chén canh trứng gà lớn, nhưng chừng đó vẫn không đủ, đáng lẽ phải thêm một món mặn nữa mới được. Người có tay nghề được mời đến nhà người khác, nếu mình tiếp đãi không tốt, lần sau cho dù có mời người ta cũng sẽ không đến. Cho nên bữa cơm này nhất định phải đầy dủ, đồ ăn cũng phải có chút dầu mỡ.

Đến đây đã hơn một năm, tiểu Tú cũng đã quen cuộc sống như thế. Từng chút từng chút một thay đổi chính mình. Ban đêm tiểu Tú cũng không nghỉ ngơi, cô còn tý việc ở sân bên, tiểu Tú muốn lấy một chút nước ao. Năm trước thấy trong sông có củ ấu mới mọc, mỗi ngày khi vo gạo nấu cơm, tiểu Tú rất thích vớt củ ấu kia lên, lật mấy phiến lá lên xem cái sừng nhỏ kia đã lớn tới mức nào. Nhìn đến khi củ ấu quen thuộc đó lớn lên luôn. Kỳ thật củ ấu non ăn cũng ngon, nhưng sẽ có chút chát, chỉ khi trưởng thành củ ấu mới ngọt toàn bộ. Củ ấu có hai cái sừng nhỏ, cũng có khi có bốn cái, mà tiểu Tú đặc biệt thích nhìn hai cái sừng nhỏ đó, bởi vì nấu chín xong sẽ rất giống sừng trâu, ăn cũng thơm ngon đặc biệt.

Chẳng qua là tiểu Tú không thể nào ngờ được. Cô mất hơn một tháng mới đào được cái ao nhỏ bên sân đó, cũng may là còn có nước ngầm ở dưới trào lên, chứ nếu không tiểu Tú phải nghĩ cách dẫn nước vào, điều đó rất phiền toái. Bị củ ấu dụ dỗ, tiểu Tú quăng luôn mấy con gà và vịt ra sân sau. Bình thường không cần cho ăn, đống đồ ăn phía sau sân đủ cho chúng nó ăn rồi, muốn thì cũng tự uống nước trong ao được. Nhưng sau này, đám gà vịt gặp được đồng loại của chúng bên ngoài, cái đầu cũng đã lớn. Đối với kết quả này tiểu Tú cảm thấy không có gì không tốt. Trứng gà cũng có thể bán lấy tiền mà!

Về đến nhà tiểu Tú bước vào cửa, nhìn xung quanh thấy bà Hảo không có trong nhà, chắc là là sang nhà Tô gia rồi. Nói là đi xem nhưng chắc là đi giúp đỡ. Lúc đi ra sau nhà rửa rau, đột nhiên tiểu Tú phát hiện nhà mình còn có một thứ có thể ăn được. Trong khu rừng tre nhỏ phía sau nhà có măng. Vì thế bữa cơm trưa có thêm một món măng xào thịt. Cơm đã chín, nhìn trời, tiểu Tú chạy sang bên cạnh gọi hai người về ăn cơm. Chạy vào thì thấy, tay nghề của a Tài rất tốt, người cũng thành thật. Một buổi sáng đã làm xong vài cái ghế, với cái tốc độ này, chỉ cần mấy ngày là hoàn thành công việc rồi."Bà Hảo, a Tài về ăn cơm thôi." Nghe thấy bà lên tiếng rồi, tiểu Tú vọt về trước, phải đi về chuẩn bị nước rửa tay, còn có xà phòng cho a Tài nữa.

Cơm trưa không có rượu, mặc dù đãi thợ chính nhất định phải có rượu, nếm thử rượu xem có việc gì hay không chính là việc của đồ đệ. Nhưng lúc này chỉ có một mình a Tài, cho nên tiểu Tú không chuẩn bị rượu. Tiệm rượu gần đó cũng có, rượu đế và rượu ngọt bà Hảo tự tay làm cũng có. Buổi tối sau khi xong việc, vừa ăn vừa uống rượu cũng không muộn. Hơn nửa đêm nay còn có ốc mà, đó mới là món nhắm rượu tuyệt vời.

Lúc ăn cơm bà Hảo chỉ lo xới cơm cho a Tài, a Tài vừa ăn vừa trầm trồ khen ngọi món canh trứng rất ngon. Tiểu Tú nghe được cười không ngừng. Canh trứng gà này nếu lỡ tay hoặc lửa hơi lớn sẽ không ngon, chỉ là đồ bỏ. Đầu tiên tiểu Tú lấy nước ấm chừng ba mươi độ, sau đó nêm nếm cho hơi nhạt một chút, đập trứng bỏ vào bát, bỏ thêm chút dầu, thả vào mấy cọng hành lá, đánh lên rồi bỏ vào nồi cơm chưng một thời gian ngắn, chưng xong ăn liền là ngon nhất . Ăn cơm xong bà Hảo kêu a Tài nghỉ ngơi một chút, nhưng cậu ta không chịu, ăn cơm xong ngồi nghỉ một chút rồi lại qua làm.

Nhoáng một cái đã qua hai ba ngày, ngôi nhà đã được sửa kha khá, vật dụng trong nhà đã sửa hết, chỉ còn lại cái nóc nhà chưa sửa. Bởi vì một mình a Tài sửa nóc nhà không được, phải có người giúp một tay cho nên tiểu Tú cắn răng leo lên. Nhà Tô gia đã xây nhiều năm rồi, cỏ tranh trên nóc nhà cũng đã mục nát, dù sao cũng là để ở, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng nên toàn bộ cỏ tranh bị gom lại quăng xuống đất.

Chờ lấy cỏ tranh xuống xong, a Tài bắt đầu trèo lên nóc nhà xem xét chỗ nào cần sửa, còn tiểu Tú ngồi phía sau cầm hộp dụng cụ, lần lượt đưa từng thứ qua. Trong lúc hai người đang ngồi xổm trên nóc nhà, phía xa có tiếng ô tô chạy tới. Tiểu Tú ngẩng đầu nhìn lên, là một chiếc xe jeep quân sự. Trong lòng căng thẳng, không phải là con trai Tô gia trở về rồi chứ! Nhưng nóc nhà còn chưa sửa xong mà!

Tiểu Tú nói với a Tài một câu rồi trèo xuống, mở cửa để nhìn cho rõ. Trong nháy mắt, chiếc xe jeep ngừng lại, hai người đàn ông mặc quân phục bước từ trên xe xuống. Nhìn thấy tiểu Tú liền hỏi : "Chào đồng chí, nơi này là Tô gia phải không?"

Tiểu Tú mê mang, nhưng vẫn gật đầu: "Phải, là Tô gia. Anh tìm người à?" Không đợi tiểu Tú nói xong, một người đàn ông tóc ngắn ba phân đã bước vào sân, sờ đông sờ tây một hồi, vẻ mặt như muốn khóc. Tiểu Tú lại hỏi: "Anh tìm ai?" Vừa mới mở miệng hỏi thì người đàn ông đứng trước mặt cô đã chỉ vào người đàn ông đang đứng trong sân nói: "Cậu ta tên là Tô Chính, nếu như không sai, thì đây là nhà của cậu ta."

"Tô Chính?" Tiểu Tú không quen, mỗi lần bà Hảo nói về con trai của Tô gia đều gọi là tiểu Tô, tiểu Tô ."Anh đợi một chút, tôi tìm bà Hảo đến đã." Nói xong trở về nhà đỡ bà đi sang. Bà Hảo vừa nhìn thấy Tô Chính, nước mắt đã rơi lã chã." Tiểu Tô của ta, rốt cuộc thì con cũng đã đến!" Nhưng cho dù bà Hảo khóc như thế nào, kêu như thế nào, thì người đứng trong sân kia cũng không quay đầu lại. Tiểu Tú thầm ai oán: "Sao người này lại xử sự như vậy?"

Người đàn ông đi cùng mới nói: "Lúc ở trên chiến trường, đồng chí Tô Chính vì cứu đồng đội mà bị thương. Tuy rằng tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng tai của đồng chí Tô Chính nghe không rõ nữa, không phải là cậu ta cố ý không để ý tới người khác."

Nghe người này nói như thế, tiểu Tú cảm giác mình vừa mới lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng mà nhìn hai cái tai kia, tiểu Tú không thể nào tin được chúng đã không còn tác dụng. Bà Hảo nghe thế càng khóc to hơn, xông lên ôm Tô Chính vào lòng: ‘’Tiểu Tô của bà, sao con lại đáng thương như vậy. Ông trời ơi. . . . . ." Hình như Tô Chính có thể hiểu lời của bà..., vừa nhẹ nhàng vỗ lưng vừa giơ tay lên lau nước mắt cho bà Hảo.

Ngay lúc bà Hảo ôm Tô Chính khóc, thì người đàn ông kia về xe ôm gì đó ra. Thật ra cũng không có gì, chỉ là một cái túi nhỏ, chắc là vài bộ quần áo thôi. "Tai của đồng chí Tô Chính không tốt, cho nên bọn tôi cố ý đưa cậu ấy trở về. Sau này mong hàng xóm láng giềng chăm sóc nhiều hơn." Nói xong người đàn ông kia chào kiểu quân đội với tiểu Tú, tiểu Tú không biết nên làm gì đành phải gật đầu: "Tất nhiên , tất nhiên . . . . . ."

Ngay lúc bà Hảo nhất định đòi giữ người đàn ông kia ở lại ăn cơm thì anh ta không chịu đồng ý: "Thưa bà, bọn con rất có kỷ luật, đưa người về nhà xong, bọn con phải trở lại. Khi nào nghỉ phép con sẽ đến thăm Tô Chính, lúc đó bà muốn giữ con lại ăn cơm, nhất định con sẽ ở lại." Vì thế chiếc xe jeep kia cứ như vậy mà vội vàng biến mất .

Chờ tiểu Tú nhìn thấy chiếc xe biến mất xong, Tô Chính đã cởi xong áo bắt đầu giúp a Tài chuyển đồ. Nhìn người thanh niên này, tiểu Tú chỉ biết im lặng. Lớn như vậy mà không thể nghe được, cuộc sống sau này phải làm thế nào?