Từ sau vụ ‘’cưỡng
bức’’ kia, bạn trẻ tiểu Tô nhìn thấy tiểu Tú sẽ cảm thấy không được tự
nhiên, nhưng cho dù tự nhiên hay không tự nhiên thì không phải là mỗi
ngày đều xoay vòng vòng quanh tiểu Tú hay sao? Đơn giản là như việc sắc số thuốc an thần dùng để uống trong nửa tháng trước khi ăn. Nếu bảo tiểu Tô ra tiền tuyến đánh giặc thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng bảo anh tự tay đi sắc thuốc, vậy thì chờ cháy nhà luôn đi.
Từ lúc bắt đầu uống thuốc Đông y đến nay, mỗi một thang thuốc Đông y đều do tiểu Tú sắc. Cho nên mặc kệ tiểu Tô có chịu hay không, mỗi khi đến thời gian uống thuốc đều phải xuất hiện trước mặt tiểu Tú. Lúc mới uống tiểu Tô còn có thể chậm rãi từ từ chia một chén thuốc ra thành vài ngụm mà uống, nhưng khi đã uống quen rồi, tiểu Tô cũng trở nên chai hơn, mặc kệ là một chén hay nửa chén, chỉ đưa lên miệng đổ vào, không có chút do dự, tốc độ cực nhanh khiến người khác líu lưỡi.
Các thang thuốc càng ngày càng ít đi, rốt cục nửa tháng sau, thuốc này cũng đã uống xong, vì thế tiểu Tú và tiểu Tô lại đi tìm lão trung y, lần này vẫn như thói quen trước kia, đầu tiên là chuẩn bị đồ muốn bán, hơn nữa tiểu Tú lại xuống nước đi vớt củ ấu, lần này ngoài sông có, cái ao nhỏ trong vườn cũng có. Nhưng nói tóm lại, củ ấu trong ao ngon hơn trên sông, vì thế khi đi bán tiểu Tú cũng chia làm hai, củ ấu trong ao cao hơn củ ấu trên sông hai đồng.
Bán xong thì nhanh chóng đi tìm lão trung y xem bệnh. Lão Trung Y họ Hứa,
tiểu Tú gọi luôn là Hứa bá."Hứa bá, hôm nay bọn con sẽ gặp sư phụ của
người phải không?" Tiểu Tú nhớ trước kia Hứa bá từng nói qua, nếu ông
thấy không tốt, sẽ mang tiểu Tô đi tìm sư phụ mình giúp đỡ.
"Ừ, tôi cũng đã nói qua với sư phụ về vấn đề của tiểu Tô rồi, sư phụ cũng
cảm thấy hứng thú, đồng ý để tôi đưa tiểu Tô đi gặp người." Theo lời Hứa bá nói, sư phụ nhà ông là một người tài ba, cũng rất ham học hỏi, là
người rất tôn kính. Hứa bá dọn sạp mang theo tiểu Tú và tiểu Tô đi tìm
sư phụ của mình. Tiểu Tú chú ý thấy tiểu Tô có vẻ không thoải mái cho
lắm. Mặc dù tiểu Tô chưa bao giờ nói đến việc không thèm để ý tai của
mình có nghe được hay không, nhưng nhiều lúc, vẫn mong chờ tai của mình
có thể tốt như trước. Chú ý tới điều này, tiểu Tú lặng lẽ vươn tay cầm
tay tiểu Tô, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, sau đó buông ra rất
nhanh.
Mà tiểu Tô cũng cảm giác được tay của mình bị một đôi tay ấm áp nắm lấy, cảm giác khó chịu trong lòng từ từ biến mất đi chút
ít. Mặc dù là như thế nhưng cảm giác không yên lòng vẫn hơn hơn phân
nửa. Nhà của sư phụ Hứa bá khá gần chợ, ngay tại trấn trên mà thôi, chỉ
cần vòng qua quẹo lại một hồi đã đến nhà sư phụ Hứa bá. Khi đến gần cửa
lớn, tiểu Tú mới nhớ đến việc cô và tiểu Tô đến nhà người ta có nên mang theo chút quà hay không, nếu chỉ đi tay không thì rất khó coi. Vì thế
tiểu Tú dè dặt hỏi Hứa bá có thể chờ cô quay về chợ mua ít đồ rồi vào
hay không, Hứa bá nở nụ cười.
"Đừng phí công vào mấy chuyện
lặt vặt này, sư phụ tôi không thèm để ý mấy thứ đó đâu. Bây giờ nếu hai
người đem theo thứ gì người cũng không nhận. Chờ tiểu Tô hết bệnh rồi
mang quà qua, khi đó chắc chắn sẽ nhận, bây giờ thì miễn đi." Nghe Hứa
bá nói như thế, tiểu Tú cũng không khách sáo nữa. Quay đầu nhìn tiểu Tô
cười cười, quăng cho tiểu Tô cái nhìn đầy ẩn ý. Theo như ẩn ý trong câu
nói của Hứa bá thì có lẽ tai của tiểu Tô sẽ có hy vọng.
Vừa
vào cửa đã nhìn thấy một ông cụ tóc trắng phau đang ngồi xổm ở một góc
sân khuấy khuấy cái gì đó. Hứa bá kêu một tiếng: " Sư phụ, người lại
đang làm gì với mớ dược liệu đó vậy? Mấy hôm trước con đã nói với người
về bệnh nhân kia, hôm nay cũng dẫn lại đây, phiền người đến xem dùm."
Nói xong ông cụ chậm rãi đứng lên. Điều đầu tiên tiểu Tú chú ý tới là
ánh mắt của ông cụ đó, hình dung cụ thể thì tiểu Tú nói không được, ý
nghĩa đơn giản là làm cho người ta có cảm giác an tâm, có ông ấy thì tất cả mọi việc không có vấn đề gì cả.
Nhìn thấy người như ông
cụ, tiểu Tú không biết phải nói gì cho tốt. Một mặt là bởi vì trong lòng tràn đầy hy vọng với người thầy thuốc già này, mong rằng tai của tiểu
Tô sẽ được chữa trị một cách tốt nhất, về phương diện khác cũng là bởi
vì tiểu Tú cảm thấy ông cụ là người đã từng gặp phải mưa gió, chắc sẽ
không vì vài lời mà đối xử phân biệt với người khác.
Nói
thật, tiểu Tú cảm thấy Hứa bá nguyện ý đi ra bày quầy thuốc xem bệnh là
rất dũng cảm. Tuy rằng hiện tại đã là năm 1982 rồi, mười năm náo động
cũng đã trôi qua, nhưng một thế hệ phần tử trí thức đã bị đủ loại hãm
hại không thể vì một hai câu mà nói rõ được, huống chi sự tổn thương này vẫn còn đọng lại trong lòng.
Tiểu Tú kéo tiểu Tô lại
gần chào một cái lễ phép: "Lão sư phụ, nhờ người cẩn thận xem dùm. Bởi
vì lúc đi đánh giặc cứu đồng đội nên tai của tiểu Tô nhà con bị điếc.
Anh ấy còn trẻ nên con không nỡ lòng để anh ấy chịu như vậy cả đời." Nói xong tiểu Tú còn lấy một đống giấy tờ của bệnh viện từ trong giỏ ra đưa cho lão sư phụ.
Hứa bá nhận tất cả mớ đồ, nhưng không vội
đưa cho lão sư phụ, mà trước tiên dìu lão sư phụ ngồi đàng hoàng xong
mới đưa đồ qua. Lão sư phụ cẩn thận nhìn một chút bệnh án, rồi kêu tiểu
Tô ngồi ở trước mặt người, bảo tiểu Tô vươn tay cho người bắt mạch. Lão
sư phụ bắt mạch vô cùng cẩn thận, tay trái xem xong rồi đổi tay phải,
bởi vì không biết tình hình cho nên tiểu Tú cảm thấy thời gian trôi qua
rất lâu rồi mà lão sư phụ vẫn bắt mạch không nghỉ, tóm lại tiểu Tú cảm
thấy thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lão sư phụ mới buông tay tiểu Tô ra.
Ngồi bên cạnh tiểu Tô không hiểu chuyện gì, Hứa bá cùng lão sư phụ tụ lại một chỗ thương lượng, phần lớn là lão sư phụ hỏi Hứa
bá đáp, lão sư phụ còn nhìn đơn thuốc Hứa bá kê, cuối cùng, lão sư phụ
và Hứa bá dùng tờ đơn mới kê lại các loại thảo dược nọ, sau đó lại bỏ
thêm hai vị thuốc và tăng thêm liều lượng. Đổi xong mới ngoắc gọi bọn
lại.
Lão sư phụ giải thích với tiểu Tú : "Cô gái à, tai của
cậu ta tôi chỉ có thể thử, kết quả cụ thể tôi cũng không thể cam đoan.
Hơn nữa ở đây cần một loại dược liệu rất hiếm có, tôi làm nghề y nhiều
năm cũng chỉ có một ký để dành mà thôi, mà muốn thử xem có hiệu quả hay
không, tuyết thảo cần ít nhất cần hai ký." Lão sư phụ cảm thấy khó
khăn."Nếu như có thể chữa khỏi tai của cậu thì tôi cũng không tiếc rẻ số dược liệu này, nhưng bây giờ dược liệu không đủ, tôi sợ chỗ tuyết thảo
này không có tác dụng."
"Sư phụ, tuyết thảo này sinh trưởng ở đâu, con có thể đi hái không?" Tiểu Tú cảm giác như mình bị người ta
treo ngược giữa không trung. Hy vọng mãi mãi chỉ là hy vọng.
Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo không dễ tìm như vậy, nó vốn sinh
trưởng mạnh ở mạn rừng phía Đông Bắc, là loại thực vật cực âm, có thói
quen sinh trưởng cạnh nhân sâm, nhưng cũng không phải mỗi một gốc nhân
sâm đều có thể mọc ra tuyết thảo. Ước chừng mười gốc nhân sâm mới có thể mọc ra một gốc cây tuyết thảo. Nay nhân sâm cũng khó tìm huống chi là
tuyết thảo?"
Đông Bắc? Nhân sâm? Mười gốc mọc được một cây?
Tiểu Tú có cảm giác như mình đang nghe thiên thư vậy, vì sao những gì
lão sư phụ nói cô chưa từng nghe qua? Đông Bắc có nhân sâm, điều này
tiểu Tú biết, nhưng tuyết thảo là cái gì vậy?"Sư phụ, tuyết thảo này có
quý không? Nếu không con ra bên ngoài tìm mua?" Tiểu Tú yên lặng tính
xem mình có bao nhiêu tiền, để chuẩn bị nếu như có thể mua được, chờ
tiểu Tô hết bệnh rồi, nhất định phải bắt anh trả gấp đôi, không, phải
là gấp mười lần kìa! Bây giờ một cây kem cũng chỉ năm đồng, tương lai
một cây kem muốn ngũ mươi đồng lận. . . . . .
Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo của tôi là do sư phụ của tôi truyền lại, chỉ sợ
tuyết thảo này mua không được đâu." Lão sư phụ nói như thế, tiểu Tú trợn tròn mắt. Đơn thuốc trước mặt này, dược liệu khác cũng có, nhưng lại
thiếu một vị thuốc quan trọng nhất, trước mắt có người có vị thuốc này,
nhưng lại thiếu mất một nửa. Vấn đề khiến người ta chịu không nổi là cho dù có tiềng cũng mua không được, tự mình đi hái, cũng hái không nổi.
Cái này gọi là cái gì? Cuối cùng tiểu Tú cũng chịu thua, đành phải nói:
sư phụ, có thể cho con nhìn xem tuyết thảo ra sao không?"
Đối với yêu cầu này, lão sư phụ có thể thỏa mãn, kêu bọn tiểu Tú ngồi bên
ngoài, còn mình đi vào bên trong lấy thuốc. Trong lúc ngồi chờ, tiểu Tú
mặt đối mặt với tiểu Tô đem tình huống giải thích rõ ràng, cho dù là
chuyện tốt hay xấu, cũng nên giải thích cho tiểu Tô. Ánh mắt của tiểu Tô theo lời giải thích của tiểu Tú nhòe dần, nghe xong câu cuối cùng, ánh
mắt của tiểu Tô đã mờ mịt hẳn. Là muốn bỏ cuộc sao?
Ngay khi tiểu Tô và tiểu Tú đang cau mày, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Hứa bá nhanh chóng dọn dẹp hết đống giấy tờ ở trên bàn đi, sau đó nhỏ
giọng dặn dò: "Lát nữa phải nói đây là nhà của ông hai người, là tới
thăm người thân, đừng nói là đến khám bệnh. Hiểu không?" Tiểu Tú gật
đầu. Hứa bá lại dọn dẹp một hồi, sau đó mới đi mở cửa.
Ngoài cửa là một đội ngũ sáu bảy người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bộ dạng của công nhân viên chức, vừa thấy Hứa bá mở cửa đã oang oang: "Sao bây giờ mới đến mở cửa? Nhanh chóng dẫn bọn tôi vào đi." Hứa bá sửng
sốt một chút, nhưng nhìn phái đoàn này, cũng không dám nói gì thêm,
khiến cho những người này vào được.
Tiểu Tú và tiểu Tô nhìn
đám người kia tiến vào, nhanh chóng đứng dậy đi ra phía sau lưng Hứa bá. Nhóm người này, ngoại trừ một ông cụ, còn có ba người trung niên, còn
lại đều là người trẻ tuổi. Những người này đều toát ra sự kiêu căng, làm như không muốn tiếp xúc với người bình thường. Vào sân liền đánh giá
chung quanh, sau đó lại hỏi: "Không phải nói có một lão trung y sao, sao lại không có người?"
Hứa bá cười cười: "Ông cụ nhà tôi
trước kia có học qua y, nhưng từ đó tới giờ không xem bệnh cho ai nữa,
nếu mọi người cảm thấy không thoải mái, hay là đi bệnh viện khám còn tốt hơn." Tuy rằng náo động là quá khứ rồi, nhưng trên làm dưới theo còn
cần một khoảng thời gian thích ứng, hơn nữa, không thể thay đổi quá
nhanh, vẫn nên bảo thủ một chút thì tốt hơn!
"Ông lừa ai hả, những người đi ra đi vào không phải là vì xem bệnh hay sao." Nói xong
người nọ liền chỉ vào tiểu Tú và tiểu Tô nói: "Hai người kia không phải
bệnh nhân à? Vì sao bọn họ có thể xem còn bọn tôi thì không?" Tiểu Tú
vừa thấy như vậy, đi ra nói: "Đây là ông của tôi, mẹ tôi bảo tôi đến
thăm người . . . . . ."
Không ngờ người nọ nhếch miệng cười: "Cô bịa đặt, cô bịa chuyện tiếp xem, rõ ràng là một lão già cô đơn, ở
đâu ra con trai, cháu gái. Cô toàn bịa đặt!"sssssssssssssss