Bạch Văn Bình cố gắng dịu dàng dỗ dành ả:
- Một sợi dây chuyền sao đủ cho hai chúng ta tiêu sài, sống sung sướng? Nếu anh đính hôn với Đan Nghi,thì sẽ có rất nhiều cơ hội, Đan gia sẽ giao cho cha mẹ anh rất nhiều mối làm ăn lớn. Sau khi anh tốt nghiệp,thì cũng có cơ hội ở lại Đan gia. Đến khi đó còn sợ không có vinh hoa phú quý mà hưởng sao??
Nghe Bạch Văn Bình nói vậy, Đường Sa Sa cũng thấy động lòng,nhưng lại có chút lo lắng:
- Nhưng còn em thì sao?
- Em vẫn là người mà anh yêu nhất! Tất cả mọi việc cũng đều có phần công sức của em mà!
Bạch Văn Bình tiếp tục dỗ ngọt...
- Đan Nghi tính tình lãnh đạm, chút nữ tính cũng chả có. Kể cả có đính hôn cùng cô ta, thì cũng sẽ chả phát sinh chuyện gì hết.
- Thật không?
Đường Sa Sa thật sự động lòng.
- Em còn không hiểu anh sao?
Bạch Văn Bình rất ư là đắc ý....
- Anh dũng mãnh thế nào, em phải là người hiểu nhất chứ? Tất cả sự dũng mãnh ấy cũng chỉ thuộc về em mà thôi..
Đường Sa Sa nở nụ cười đầy mê hoặc:
- Vậy anh hứa sẽ không bao giờ động đến người Đan Nghi đi!
- Ai mà thèm động tới con ngốc ấy chứ?
Bạch Văn Bình bật cười, ôm chặt lấy người Đường Sa Sa...
Mặc dù hắn rất hối hận vì đã phát sinh quan hệ với Đường Sa Sa... và giờ cũng mong muốn củng cố lại mối quan hệ với Đan Nghi...
Nhưng loại đàn ông như Bạch Văn Bình,khi t*ng trùng lên não thì chả còn chút gì gọi là lí trí cả.
Hắn ôm lấy Đường Sa Sa,lúc này trong đầu hắn đã không còn nhớ đến bất kì chuyện gì khác nữa... ưu tiên thỏa mãn nhục dục đặt lên tất cả...
Đan Nghi đang ăn sữa chua hoa quả,vừa mới rời mắt khỏi màn hình một tí thì từ màn hình laptop vọng ra tiếng rên rỉ của Đường Sa Sa quyện với tiếng thở dốc của Bạch Văn Bình....
Đang ăn miếng sữa chua mà Đan Nghi sít chút nữa phun hết ra ngoài, trong lòng thầm chửi, "tên đàn ông này thật là ghê tởm, may mà mình sớm phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, không thì kể cả trí não có hồi phục lại bình thường thì vẫn bị hắn dắt mũi không biết đến khi nào nữa ".
Quá ghê tởm... cô đóng sập laptop lại.
Đúng lúc này, Lục Thường Hàn bước vào..
Tiếng động khi nãy trên laptop, hắn đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết rồi...
Khuôn mặt có chút không vui,cô gái nhỏ này vẫn dám xem cảnh nóng trực tiếp ở căn hộ bên cạnh...???
Hắn bước từng bước dài đến ngồi cạnh Đan Nghi, trên người vẫn còn thoáng chút hơi lạnh của buổi đêm bên ngoài...
Đan Nghi nhìn hắn, nở nụ cười tươi rói...
Hắn nhìn chằm chằm vào cô:
- Thân hình Bạch Văn Bình đáng để em nhìn nhiều lần vậy sao?
- Anh nói gì vậy?
Đan Nghi để cốc sữa chua xuống bàn...
- Ai muốn nhìn hắn chứ?
- Em mà muốn nhìn thì anh sẽ không ngại hi sinh một chút...
Giọng nói của Lục Thượng Hàn đầy vẻ ám muội...
Đan Nghi xúc lấy một thìa sữa chua đút vào mồm hắn, nói:
- Đủ để chặn lại chưa?
Lục Thượng Hàn kéo cô lại gần,chuẩn xác hôn lên bờ môi nhỏ xinh, đẩy miếng sữa chua trở lại miệng cô.
Nụ hôn này thật sâu thật sâu biến nụ hôn vốn rất nhẹ nhàng thành một nụ hôn đắm đuối....nồng nhiệt.
Tận khi Đan Nghi tưởng như mình sắp ngộp thở thì hắn mới chịu buông cô ra...
Đúng lúc ấy, nhạc chuông điện thoại của cô vang lên...
Cô vội ấn nút nghe:
- Ba? Về nhà á? Vâng, con sẽ cố gắng thu xếp về sớm ạ!
Bỏ điện thoại xuống bàn, quay sang Lục Thượng Hàn:
- Ba em gọi bảo em thu xếp về nhà đón sinh nhật!
Lục Thượng Hàn hơi bất ngờ:
- Sinh nhật 18 tuổi?
- ukm.
Đan Nghi khẽ gật đầu..
Lục Thượng Hàn khẽ cười:
- 18 tuổi, đủ tuổi kết hôn rồi!
- Ukm.
Cô nở nụ cười đầy ngọt ngào với hắn.... rồi thêm một câu:
-.... Nhưng em chưa muốn cưới....
Lục Thượng Hàn xoa xoa mũi, đứng dậy rời đi....