Người trợ lí rất nhanh chóng đã trở về:
- Thiếu gia,điều tra ra rồi. Ba tháng trước, Đan Nghi tiểu thư gặp tai nạn giao thông, đầu bị va đập mạnh, trí lực giảm sút giống như một đứa trẻ lên ba vậy.
Lục Thượng Hàn nhíu mày, vừa xong Đan Nghi đến đây để kiểm tra lại vết thương ở đầu ư?
Trợ lí tiếp tục:
- Bạn trai cô ấy là Bạch Văn Bình không những không đưa cô ấy đi làm phẫu thuật mà còn giấu không cho Đan gia biết việc cô ấy bị thương, một mình hắn chăm sóc cho Đan tiểu thư.
Nói là chăm sóc nhưng thật ra là Bạch Văn Bình cùng với Đường Sa Sa - bạn thân của Đan tiểu thư đã có mối quan hệ bất chính với nhau... chúng thỏa sức sử dụng thẻ tín dụng của Đan tiểu thư, lại còn ngày càng to gan thực hiện những hành vi bì ổi ngay trước mặt cô ấy...
Lông mày Lục Thượng Hàn càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Khi nãy cô ấy nở nụ cười tươi tắn như hoa vậy, có lẽ tình hình giờ đã tốt hơn rồi chứ?
Trợ lí tiếp tục:
- Bác sĩ nói, hiện tại vết máu tụ trong não cô ấy đã tan dần, trí não cô ấy đã hồi phục hoàn toàn rồi thưa thiếu gia.
Lục Thượng Hàn gật đầu:
- Chú ý theo sát mọi hành động của Đan Nghi cùng với hai kẻ kia nữa.
- Vâng, thưa thiếu gia.
..... Đan Nghi về đến ngôi nhà thuộc sở hữu của cô nằm bên cạnh một trường đại học lớn, cô liền gọi điện cho dì Dương.
Dì Dương vốn là một bảo mẫu chuyên nghiệp, là tâm phúc của mẹ cô, cũng là người chăm sóc cho cô từ tấm bé.
Năm ngoái khi Đan Nghi thi đỗ vào trường đại học này và chuyển đến đây ở thì đã không cho bà theo cùng đến.
Với lại khi ấy, Bạch Văn Bình đã tỏ tình với cô... cô cũng muốn mình có một cuộc sống sinh viên tự do tự tại nên càng không chịu cho người nhà sắp xếp người đến phục vụ mình.
Nhưng bây giờ, Đan Nghi biết, cô cần có sự giúp đỡ của dì Dương.
- Dì Dương, từ ngày hôm nay dì có thể đến đây với con được không?
Giọng Đan Nghi đầy ngọt ngào,nũng lịu, ở trước mặt dì Dương, cô mãi mãi vẫn là đứa trẻ ngây thơ, vô lo vô nghĩ như ngày nào mà thôi.
Dì Dương lập tức đồng ý:
- Được chứ, Nghi Nghi... con cuối cùng cũng chịu cho ta đến để chăm sóc con rồi sao? Hãy đợi ta, ta lập tức đi đặt vé máy bay.
Đặt điện thoại xuống, Đan Nghi liền mang hết những hồ sơ, giấy tờ ghi kết quả kiểm tra sức khỏe của mình đi đốt, không để cho Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa phát hiện ra cô đã bình phục.
Cô muốn xem, đôi cẩu nam nữ này còn muốn làm những gì nữa.
Đan Nghi mở ví ra xem thì phát hiện thẻ tín dụng của mình đã biến mất.
Hai tấm thẻ đó là loại thẻ VIP, Đan gia sẽ thanh toán theo tháng, hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng...
Mặc dù không cầm thẻ trong tay nhưng dùng điện thoại kiểm tra những thông tin giao dịch.... Quả nhiên, hai kẻ họ cầm thẻ và mua không ít đồ giá trị.
Không những chỉ mua quần áo, túi sách, mĩ phẩm hàng hiệu cao cấp mà hai người họ còn mua cả những món đồ chơi tình dục, dầu bôi trơn các loại... Mọi thông tin đều được ghi rõ ràng trên danh mục mua sắm...
Thật khiến người khác buồn nôn mà!
Cô cất điện thoại đi, mở ngăn kéo,cô từng để ở đấy rất nhiều món trang sức đắt tiền...
Đối với cô mà nói, những món đồ đó thật ra không hề quá quý giá, mỗi dịp lễ tết, sinh nhật cô đều được tặng không ít.
Để tiện sử dụng nên khi đến đây học cô đã mang hết những món trang sức đó đến.
Giờ cô nghĩ, trong 3 tháng vừa qua, Đường Sa Sa chắc chắn đã lấy đi không ít.
Quả nhiên, bây giờ trong ngăn kéo chỉ còn sót lại mấy thứ đồ gần như không có giá trị mà thôi... Đó đều là những thứ do Đường Sa Sa dùng để lừa cô để đổi những món trang sức đắt tiền kia.
Trả trách vì sao bọn chúng không báo tin cho Đan gia biết về việc cô gặp nạn.
Chỉ cần Đan gia một ngày không biết việc cô bị nạn thì đối với chúng, cô chính là một cây ATM cho chúng rút tiền một cách vô điều kiện, mọi lúc mọi nơi...