- A? Không phải chứ? Không phải ví tiền của Bạch Văn Bình cũng bị mất rồi chứ?
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi...
- Không... không phải...! Giờ tôi gọi điện kêu người nhà chuyển tiền qua...
Đường Sa Sa vội nói...
Nhưng mấy ngày trước ả vừa xin không ít tiền của gia đình rồi.... Mà đồ hôm nay đều là những món ngon nhất và cũng đắt nhất... ả thật không dám chắc có thể xin được đủ tiền....
Rất nhiều người đã có chút không hài lòng...
Bản thân họ đều không phải vì của ngon vật lạ mà nhận lời mời của Đường Sa Sa... Những người này đều xuất thân từ những gia đình có tiền, có thế, lại là những cá nhân tiêu biểu trong trường, họ cũng chỉ vì muốn bồi dưỡng mối quan hệ với bạn bè cùng lớp, cùng trường nên mới nhận lời đến đây...
Giờ Đường Sa Sa đãi khách mà lại không thanh toán nổi tiền, thật khiến họ mất mặt...
Sớm biết thế này thì thà rủ bạn bè tự đi ăn thì còn sướng hơn...
Một vài người nói :
- Tóm lại là hết bao nhiêu tiền, không ổn thì chúng ta chia đầu người ra. Chứ đứng đây thế này thật không hay...
- Chủ ý không tồi, đứng đây nãy giờ thật mất mặt.
Đường Sa Sa cúi gầm mặt, hỏi người phục vụ:
- Tổng cộng hết bao nhiêu?
- Tiểu thư, tổng cộng hết 2 tỉ 450 triệu ạ.
Người phục vụ trả lời.
- Đắt vậy á?
Ả kinh hãi...
Người phục vụ có chút khó chịu:
- Chỉ mỗi rượu ngoại hảo hạng các vị đã gọi mười mấy chai rồi, thức ăn thì thật ra đã là không đắt lắm rồi. Lại còn căn phòng VIP hạng sang nhất này nữa, những vật dụng trong phòng này cũng đắt hơn chút thôi.
Khi nãy Đường Sa Sa gọi món, vì nghĩ cuối cùng tiêu cũng là tiêu tiền của Đan Nghi nên không tính toán tiết kiệm...
Dưới sự mời gọi của ả thì những người khác cũng không hề suy nghĩ đến vấn đề tiền nong mà cứ gọi những món ngon, đắt nhất...
Giờ nghe giá cả đắt đỏ vậy thì đều há hốc miệng...
Mặc dù đa số họ đều là con cái của những gia đình giàu có, quyền thế, nhưng ăn uống đắt đỏ thế này thì thật sự đã vượt quá tưởng tượng của họ rồi....
Có mấy người ăn mặc sang trọng nhất, là cậu ấm cô chiêu của những gia tộc lớn lên tiếng:
- Thôi, A A chia đều ra mỗi người cũng mới chưa đến 100 triệu, A A cũng được.
Nhưng lập tức có người không đồng ý:
- Là do Đường Sa Sa mời nên chúng tôi mới đến, sao giờ chúng tôi lại phải trả tiền? Biết trước là A A thì chúng tôi đã chả thèm tới rồi!
Mấy người phản đối này là những người gia đình có điều kiện kinh tế kém hơn những người khác...
Nghe nói mỗi người phải góp cả trăm triệu thì tất nhiên là không chấp nhận rồi...
Tóm lại là không kể mọi người tranh cãi thế nào thì người bị trách móc vẫn cứ là Đường Sa Sa.
Đường Sa Sa giờ cũng không mượn được ai tiền nữa, vì mấy ngày trước ả đã vay hết những chỗ có thể vay rồi....
Bữa cơm ngày hôm nay cũng là ả thay lời cảm tạ đến những người đã cho ả mượn tiền...
Đắn đo hồi lâu, ả mới dám nói:
- Không thì thế này đi! Mọi người đến ktv trước, việc ở đây tôi sẽ giải quyết... Mọi người đến đó chơi trước đi...
- Thôi đi! Thật mất hứng! Tiền cơm còn không có mà trả, đi ktv, lại để bị bẽ mặt nữa à?
Mọi người rất bất mãn...
- Các bạn, đừng vậy mà! Tôi thật sự không phải không có tiền trả, mời mọi người đến đây ăn và đi chơi cũng là có thành ý... Nhưng giờ bị mất ví nên mới không có cách gì thanh toán được...Xin mọi người hãy tin tôi..
Người phục vụ lên tiếng:
- Vậy xin mời các vị qua bên này đợi đi, đừng đứng đó làm ảnh hưởng tới những thực khách khác...
Tiếng ồn ào cãi vã của họ, Lục Thượng Hàn và Đan Nghi nghe rất rõ...
Lục Thượng Hàn nhìn Đan Nghi:
- Vở kịch hay thế này mà em định không xem sao?
- Trước đây em xem còn ít sao?
Đan Nghi mỉm cười...
- Đám người này đều là bạn cùng lớp của em sao?
........