Cảnh Hối đáp lại:
- Dù nói thế nào chăng nữa,tôi cũng từ nhỏ lớn lên cùng Đan Nghi, đám người đó thì có là gì? Hơn nữa tôi còn có thể giúp cô ấy chặn đứng không ít đám ong bướm kia nữa.
Đan Nghi nhịn không nổi mà bật cười.
Đang định nói gì thì Trần Mỹ Tâm đã tiến đến.
Đan Nghi không phải rất cao ngạo ư? Không phải luôn là kẻ cao cao tại thượng ư? Giờ cô ta chỉ cần dụ Đan Nghi đi vào phòng hóa trang là có thể khiến cho danh phẩm của Đan Nghi bị hủy hoại hoàn toàn.
- Đan Nghi, gặp cô ở đây thật vui!
Trần Mỹ Tâm mỉm cười chào hỏi.
- Còn tôi gặp cô ở đây thì lại thật không được vui cho lắm!
Đan Nghi giờ đã lật mặt hoàn toàn với cô ta nên không còn cần thiết phải nói những lời dối lòng, cảm giác thật tuyệt.
Trần Mỹ Tâm giả vờ tổ ra rất buồn:
- Đừng nói vậy mà, Đan Nghi, tôi biết bản thân đã làm sai, nhưng tôi luôn coi cô như một người chị của mình.
- Tôi thật không dám có một cô em gái như cô.
Đan Nghi lườm cô ta một cái.
- Thật mà, Đan Nghi, cô hãy tha thứ cho tôi đi mà.
Trần Mỹ Tâm hạ mình cầu xin, ánh mắt mọng nước rất đáng thương.
Bộ dạng này của cô ta có thể lừa được tấm lòng thương hoa tiếc ngọc của một số nam sinh... chứ Đan Nghi thì sao có thể dính bẫy?
Trần Mỹ Tâm diễn bộ dạng đáng thương mà nói:
- Đan Nghi, cố thật sự tha lỗi cho tôi...
Trên tay cô ta đang cầm một li rượu vang, chỉ hòng tìm cơ hội mà hất lên người Đan Nghi, vờ như do không cẩn thận làm đổ và sẽ chẳng ai nghi ngờ cô ta cả...
Đan Nghi nếu như thật sự bị đổ rượu lên người thì sẽ phải đi thay đồ.
Thay đồ thì sẽ phải vào phòng hóa trang, bởi đồ trên người ướt đẫm như vậy, cô cũng không thể nào đi ra tận chỗ hầm để xe mà thay được.
Trần Mỹ Tâm đã tính kĩ, chỉ cần Đan Nghi bước vào trong đó thì những việc tiếp theo... haha...sẽ không do Đan Nghi quyết nữa.
Trần Mỹ Tâm vừa xin lỗi vừa tiến sát đến bên người Đan Nghi.
Lợi dụng cơ hội cô ta đưa tay lên,vờ đứng không vững, hắt li rượu về phía Đan Nghi.
Đan Nghi sớm đã có phòng bị,lập tức tránh sang một bên.
Hơn nữa còn có Cảnh Hối đứng đó, Cảnh Hối lập tức ra tay che chở cho Đan Nghi. Trong lòng cô vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của Cảnh Hối, tuy rằng bản thân cô cũng có thể tránh được.
Trần Mỹ Tâm hất li rượu không trúng vào người Đan Nghi mà lại trúng vào một người nam sinh khác.
Cảnh Hối tức giận quát lên:
- Trần Mỹ Tâm, cô làm trò quỷ gì đấy? Quá đáng quá rồi đấy!
- Xin lỗi! Thật sự xin lỗi,tôi không cố ý! Thật sự không cố ý!
Trần Mỹ Tâm giả bộ đáng thương mà xin lỗi Đan Nghi cùng Cảnh Hối.
Rồi cô ta vội quay lại phía nam sinh bị tạt rượu lên người:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!
Đôi mắt mọng nước, bộ dạng dạng thương, thật dễ khiến kẻ khác mủi lòng.
Đan Nghi giờ mới chú ý, thật quá trùng hợp,người bị Trần Mỹ Tâm tạt rượu vào, không ai khác mà chính là Bạch Văn Bình.
Bạch Văn Bình năm ngoái học năm ba, năm nay lên năm tư.
Năm tư vừa hay là thời điểm thực tập và tìm việc.
Nhưng hắn đã bị Đại học A khai trừ, hắn tìm giáo viên để cầu xin cũng không được, đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy được, cũng vouws thế giờ muốn tìm một công việc thì cũng không dễ dàng gì.
Lại thêm Diệp Mộng Kỳ một thiên kim giả mạo, tự thân còn khó giữ nói gì đến giúp Bạch Văn Bình tìm việc, tự bản thân cô ta còn chưa kiếm được việc gì ra hồn để làm.
Hết cách, Bạch Văn Bình đành quay về Hành Châu để tìm vận may.
Biết hôm nay đại học Hành Châu tổ chức vũ hội nên hắn cũng mò tới.
Trong lòng nghĩ, biết đâu bản thân may mắn lại kết giao được với ai đó và lại có cơ hội tìm được công việc ngon lành thì sao?