Trần Mỹ Tâm nhìn Điền Nhĩ Phương, nhìn từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu:
- Vậy chị muốn thế nào, muốn em đây phải hối hận rồi đền bù gì cho chị sao? Chỗ em đây chả có gì đâu nhé!
- Trần Mỹ Tâm,cô rốt cuộc là có lương tâm không hả? Tôi là vì cô nên mới bị đuổi học, vậy mà giờ cô lại nói những lời mát mẻ, mỉa mai đó sao?
Điền Nhĩ Phương càng nghĩ càng thấy không thoải mái, tiếng nói cũng mỗi lúc một lớn hơn.
- Điền Nhĩ Phương cô đừng hòng bắt vạ tôi.
Trần Mỹ Tâm cũng đang bức bối trong lòng.
- Cũng không phải vì cô muốn kiếm được tiền từ chỗ tôi nên mới nhận lời giúp tôi sao? Giờ xảy ra chuyện cô lại định phủi sạch tay sao? Cô đã nhận tiền của Trần thúc, giờ lại muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn lấy cả tiền của tôi? Đừng có mơ hão huyền nữa!
Điền Nhĩ Phương tức sắp muốn khóc, Trần Mỹ Tâm giờ còn chả thèm bận tâm tới cô ta nữa, lớn giọng nói:
- Điền Nhĩ Phương cút đi, nhìn thấy cô là tôi thấy phiền phức rồi.
- Trần Mỹ Tâm, cô...
Điền Nhĩ Phương tức giận đến mức không thốt nổi lên lời.
- Thật phiền phức. Còn không biến là tôi kêu người đến này.
Trần Mỹ Tâm lật mặt, vô tình nói.
Điền Nhĩ Phương cũng chỉ đành lầm lũi bước ra ngoài,nghĩ đến mọi việc đều là do Trần Mỹ Tâm làm vậy mà giờ mọi tội lỗi lại đều do mình gánh, trong lòng cô ta càng thêm bất bình.
Cô ta lững thững bước đi, đi một cách vô định, muốn trả thù Trần Mỹ Tâm và Trần Hải Minh nhưng không tìm ra chút cơ hội.
....
Chớp mắt, đã đến ngày diễn ra buổi vũ hội.
Buổi vũ hội diễn ra vào tối cùng ngày.
Nhưng, ngay từ chiều, cả ngôi trường đã được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, không khí náo nhiệt vô cùng, chào đón các tân sinh viên, chào đón học sinh các khóa cũ bước vào năm học mới mẻ.
Thật ra mọi người đã bắt đầu đi học một thời gian rồi, còn buổi vũ hội này chỉ là đợi cho các tân sinh viên làm quen với môi trường này chút rồi mới tổ chức.
Đan Nghi không vội vàng đến tham dự mà ở nhà thảnh thơi đọc sách, xem thời sự, tin tức.
Bởi dù sao vũ hội thì lúc nào mà chẳng có, muốn kết giao bạn bè thì lúc nào mà chả được, cô hoàn toàn không vội vàng chút nào.
Chỉ có Trần Mỹ Tâm, sớm đã đến trường, dồn mọi tâm sức mà chuẩn bị.
Buổi vũ hội này đối với cô ta mà nói thì thật sự vô cùng quan trọng, giờ cô ta đã hoàn toàn mất cơ hội để bước chân vào Đan gia, giờ cô ta quyết phải nắm lấy cơ hội trong ngôi trường này mà kết giao với những kẻ con ông cháu cha quyền cao chức trọng. Đây chính là con đường mà cô ta phải đi.
Cô ta cũng biết Trần Hải Minh đã có chút bất mãn với mình nên cô ta nhất định phải làm được những việc khiến ông ta phải nhìn nhận lại và trọng dụng cô ta hơn.
Vậy nên cô ta xem trọng buổi vũ hội này hơn bất kì một ai khác.
Nhưng vệt bầm do cái tát mà Trần Hải Minh để lại trên mặt cô ta vẫn chưa tan nên cô ta chỉ đành đánh một lớp trang điểm dày đặc lên mặt.
Cô ta tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ chỉ để đợi đến tối nay.
Điền Nhĩ Phương cũng đã đến trường.
Cô ta đã bị đuổi học, đến ngay cả buổi vũ hội này cũng không còn được tham gia nữa.
Cô ta thật không cam tâm.
Nhưng giờ cô ta cũng đâu thể làm gì khác?
Nếu nói đối với Đan Nghi cô ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kị vừa hận thì đối với Trần Mỹ Tâm, hoàn toàn chỉ còn lòng thù hận.
Cô ta bước tới trước mặt Trần Mỹ Tâm, Trần Mỹ Tâm trang điểm hệt như một con khổng tước kiêu căng, dùng cặp mắt của kẻ hơn người mà nhìn Trần Mỹ Tâm:
- Điền Nhĩ Phương, nơi này, cô đừng mơ tưởng nữa.
- Mới hôm qua còn tình chị em thắm thiết, mà giờ cô đối với tôi vậy sao?
Điền Nhĩ Phương cất giọng nói đầy uất hận.
- Mỗi người một số mệnh, cô hãy chấp nhận số phận đi.
Trần Mỹ Tâm cười nói đắc ý.
- Nhưng số mệnh của cô dù tốt hơn tôi chăng nữa thì cũng sao có thể sánh với một thiên kim đại tiểu thư thực sự? Trước mặt một đại tiểu thư như Đan Nghi thì cô cũng chỉ như một cây cỏ dại, chẳng sánh nổi một cái gót chân của cô ta.
Điền Nhĩ Phương cười đáp lại.