Trần Mỹ Tâm đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu Đan Nghi.
Trần Hạo Tuyên nghe vậy thì tức tối không để đâu cho hết:
- Đúng thế, con tiện nhân đấy thật đáng ghét! Độc chiếm vị trí của chúng ta. Nếu không phải có cô ta thì chúng ta đã có thể mua xế xịn,ở nhà sang, không phải lo lắng bất kì chuyện gì hết rồi.
Trần Mỹ Tâm và Trần Hạo Tuyên đều là những đứa trẻ do tiểu tam nuôi dạy, tự nhiên sẽ mang nét tính cách xấu xa y như nhau.
Trần Mỹ Tâm bất bình nói:
- Đúng vậy, em nói xem con tiện nhân đó rốt cuộc đã chiếm đoạt của chúng ta bao nhiêu thứ rồi? Vốn dĩ ba đưa chị về đó, chị còn có thể kết giao với rất nhiều người nhưng đều là cô ta dẫn người đến phá đám khiến chị bị mất cơ hội tốt.
Trần Mỹ Tâm tất nhiên là không dám trách cứ gì Trần Hải Minh và cũng không chịu tự trách bản thân nên cuối cùng cô ta đã quy kết tất cả là do lỗi của Đan Nghi.
Trần Hạo Tuyên hạ thấp giọng nói:
- Chị,hay là chúng ta chỉnh cô ta chút, khiến cô ta thân bại danh liệt. Có như vậy cô ta sẽ không còn tư cách gì mà lưu lại Đan gia nữa. Khi đó chúng ta sẽ lập tức có cơ hội.
Con ngươi mắt Trần Mỹ Tâm liếc qua liếc lại vài lượt, nghĩ đến Đan Nghi đang phong quang vô hạn, còn bản thân mình thì thê thảm như này.
Quan trọng là, Trần Hải Minh lại quá đỗi thiên vị Đan Nghi, còn chẳng mấy quan tâm tới bản thân mình, mà lần này còn ra tay đánh mình ra nông nỗi này nữa.
Cô ta vui vẻ đồng ý:
- Được, vậy cứ chỉnh con tiện nhân đó một chút đi. Em định dùng cách gì?
- Sơn nhân hữu diệu kế. Bọn chị không phải sắp có buổi vũ hội khai giảng sao? Đến hôm đó, chị chỉ cần dụ cô ta ra phía sau phòng hóa trang, còn lại em khác bố trí.
Trần Hạo Tuyên thời gian dài đàm đúm cùng đám lưu manh nên giờ trong lời nói cử chỉ đều có mang chút lưu manh, trộm cướp.
Cuối cùng Trần Mỹ Tâm đã vui vẻ trở lại:
- Được,vậy việc này giao em giải quyết. Chỉ cần em giải quyết ổn thỏa thì sau này chắc chắn sẽ không thiếu phần của em đâu.
Trần Hạo Tuyên lấy một vài món đồ trang sức từ chỗ Trần Mỹ Tâm nói:
- Chỗ này coi như trả em trước đi!
Những thứ này là Trần Mỹ Tâm lấy từ chỗ Trần Hải Minh, Trần Hạo Tuyên lấy thì lấy thôi, cô ta cũng chẳng mấy xót ruột.
Trần Hạo Tuyên cầm lấy đồ rồi ngông nghênh bước ra ngoài.
Điền Nhĩ Phương giờ mới vội vàng bước vào, Trần Mỹ Tâm đã biết chuyện Điền Nhĩ Phương bị khai trừ còn bản thân chỉ bị phạt nhẹ nhàng, cũng không còn cách nào, Trần Hải Minh chắc chắn vẫn phải bảo vệ cho bản thân thôi.
Nhìn Điền Nhĩ Phương, hỏi:
- Làm sao?
Điền Nhĩ Phương dè dặt nở nụ cười:
- Mỹ Tâm, việc vòng tay giả, chị đã nhận mọi trách nhiệm rồi, bị nhà trường đuổi học nữa. Em xem, cái suất học đại học này chị phải khó khăn lắm mới có được, vậy mà giờ mất rồi....
Điền Nhĩ Phương thật sự có chút không cam, dù cho Trần Hải Minh có cho cô ta chút tiền bồi thường,nhưng cô ta vẫn không cam tâm.
Nếu như có thể nhận được chút gì gọi là bồi thường từ chỗ Trần Mỹ Tâm thì cô ta mới dễ chịu hơn chút.
- Chị bị khai trừ vậy em cũng rất tiếc. Nhưng hết cách, không phải bản thân em cũng bị phạt sao?
Trần Mỹ Tâm cũng đang bực mình, giờ bản thân cô ta còn đang bị thương cả về tâm hồn lẫn thể xác đây thì làm gì có tâm trạng mà an ủi Điền Nhĩ Phương chứ?
Điền Nhĩ Phương không khỏi sốt ruột:
- Vòng giả là của cô, không phải tại giúp cô bán chúng thì tôi sẽ ra nông nỗi này chắc? Giờ thì tốt rồi, cô chẳng bị sao còn tôi thì lại bị khai trừ. Chút hình phạt của cô đáng là gì so với tôi?
- Vậy cô muốn sao? Trần thúc không phải đã cho cô tiền bồi thường rồi sao?
- Chút bồi thường đó có thể so sánh với một suất học trong trường đại học này sao?
Điền Nhĩ Phương vặn lại.