Trái tim Cảnh Tự Thanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, hôm nay Trần Hải Minh gõ trống khua chiêng đưa người đến đây,lẽ nào trong số hàng chuẩn bị chuyển đi thật sự có vấn đề?
Số hàng này, vừa xong bản thân mình đã động tới,và còn đích thân kiểm tra nữa. Giờ nếu thật sự có vấn đề thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa sạch oan này.
Nhưng rất nhanh, ông đã trấn tĩnh lại, thanh giả tự thanh,ông không tin bản thân không làm gì sai mà người khác vẫn có thể đổ tội lên đầu mình được, giờ cứ đợi xem họ định nói gì đã.
An lão gia cũng không khỏi lo lắng cho Cảnh Tự Thanh, số hàng này thật sự có vấn đề sao?
Ánh mắt những người khác cũng đổ dồn về phía kiểm định viên và chuyên gia, đợi chờ câu trả lời từ họ.
Trần Hải Minh cũng đang rất trông đợi câu trả lời khẳng định từ phía chuyên gia.
Đến lúc đó, ông ta có thể khiến cho Cảnh Tự Thanh phải chịu hậu quả thật nghiêm trọng mới được.
Và cũng lợi dụng cơ hội mà bắt Cảnh Tự Thanh phải nhả hết những mối vận chuyển hàng quan trọng này ra nữa.
Mà hơn nữa, Trần Hải Minh còn có thể vu tội cả cho Hải Thành, việc bảo vệ kho hàng trước giờ chả phải đều do Hải Thành phụ trách đó sao?
Nếu như Hải Thành bị lật đổ thì tất cả những vị trí bảo an khác ông ta đều có thể đưa tâm phúc của mình vào thay thế.
Nhà giám định và chuyên gia đứng trước mặt Trần Hải Minh, hạ giọng nói:
- Trần tiên sinh, chỗ hàng này không có vấn đề gì cả.
- Cái gì?
Trần Hải Minh kinh hãi, buột miếng hét lớn.
Tự mình cũng thấy không thỏa, vội cười nói:
- Đã kiểm tra kĩ chưa? Nếu thật không có vấn đề gì thì chúng ta tiếp tục đi kiểm tra chỗ khác nữa.
- Trần tiên sinh, chúng tôi đã kiểm tra hết lượt rồi, thật sự là không có vấn đề.
Giám định sư và chuyên gia lần nữa khẳng định.
- Vậy thì tốt!
Trong lòng Trần Hải Minh đang cuộn trào sóng dữ, nhưng trên mặt không dám có chút biểu hiện.
Rốt cuộc là xảy ra sai sót ở đâu?
Ông ta cho người chế tạo ra một loạt những chiếc vòng giả chà trộn vào đây, nhưng tại sao giám định viên và chuyên gia đều không phát hiện ra điều gì?
Ông ta bước vài bước lên trước, giả bộ ngắm nghía những chiếc vòng, những chiếc vòng này là do ông ta phụ trách từ lâu,tất nhiên rất nhanh đã nhìn ra thật giả.
Đồ thật ở đây hết, vậy còn đồ giả thì sao?
Đồ giả đi đâu hết rồi?
Trong lòng ông ta vừa lo lắng vừa khó hiểu...
Cảnh Tự Thanh thở phào nhẹ nhõm,chỉ thấy có chút kì quái, Trần Hải Minh khua chiêng gõ trống đưa người đến đây như vậy mà lại không khám xét ra điều gì?
Tên Trần Hải Minh này rốt cuộc là định giở trò gì?
Mọi người còn lại thấy không có vấn đề gì thì đều cười nói hoan hỉ:
- Đan gia châu bảo chúng ta có lịch sử tồn tại lâu đời như này, ai cũng là những người có chữ tín, đáng để tin cậy. Phụ trách bảo an là Hải Thành, người được Đan lão gia trực tiếp dẫn dắt, bồi dưỡng thành. Cảnh Tiên sinh cũng là người do Đan lão và Đan Khánh tiểu thư đào tạo thì sao có thể làm ra những việc sai trái đó chứ?
Trần Hải Minh nghe đến tên Hải Thành thì vội vàng quay sang nhìn Hải Thành.
Chỉ thấy trên khuôn mặt Hải Thành có nụ cười nhàn nhạt, đúng kiểu rất khiêm nhường.
Còn Đan Nghi thì sớm đã đi ra ngoài, dù sao mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, cô có ở lại thì cũng chẳng có vị gì, chi bằng đến phòng mẹ mà đọc sách một chút.
Cảnh Tự Thanh cười nói:
- Được rồi, vậy tiên sinh, chúng tôi vận chuyển chỗ hàng này đi trước đã, tránh làm ảnh hưởng đến thời gian giao nhận hàng.
- Ừm, mọi người đi đi.
Trần Hải Minh dùng anh mắt đầy thăm dò mà nhìn Cảnh Tự Thanh, nhưng cuối cùng cũng không thấy có điểm gì bất thường cả.
Rốt cuộc là ai đã làm việc này, lại là ai đã nhìn thấu bí mật của ông ta? Trần Hải Minh hoàn toàn không biết, là Cảnh Tự Thanh hay Hải Thành đã giật dây mọi chuyện.
Tâm trạng ông ta giờ đang rất hỗn loạn.