Lát sau, Hải Thành đúng hẹn mà dẫn theo người trực tiếp tới phòng Đan Nghi.
Vì trước giờ quan hệ giữa Hải Thành và Đan Nghi rất không tệ, lại là người thân cận bên cạnh Đan Khánh, cũng là người dõi theo từng bước trưởng thành của Đan Nghi nên ông ta xuất hiện ở Đan gia cũng không có gì là lạ cả.
Ông ta để đồ lấy được ra trước mặt Đan Nghi.
Đan Nghi mở ra xem, quả nhiên chính là những chiếc vòng giả mạo,tất cả đều được làm hết sức tinh vi, nhưng để ý kĩ thì sẽ phát hiện ra điểm khác biệt.
Hải Thành tức giận nói:
- Không ngờ, Trần tiên sinh lại có thể làm ra chuyện như này.
Bởi Trần Hải Minh dù sao cũng là ba của Đan Nghi, Hải Thành đã cố gắng tiết chế sự phẫn nộ của bản thân.
Đan Nghi nói:
- Chú Hải,chú đem những chiếc vòng thật này để vào đúng chỗ giúp cháu, đừng để đến lúc chú Tự Thanh bị hãm hại.
- Được, giờ chú về sẽ đổi ngay. Vậy còn những chiếc giả này phải làm sao?
Hải Thành nhíu mày hỏi.
- Cháu tự khắc có cách.
Đan Nghi cười đáp lại.
Hải Thành thấy dáng vẻ cô tự tin vậy, giống vô cùng với Đan Khánh khi xưa nên cảm thấy an tâm hơn nhiều, chỉ nói:
- Vậy cháu cần gì thì cứ nói với ta, ta sẽ dốc sức mà giúp cháu hoàn thành.
- Cháu rõ rồi chú Hải.
Đan Nghi gật đầu đáp lại.
Hải Thành cho người cầm lấy những chiếc vòng thật rồi lập tức rời đi.
Đan Nghi lại giao hết số vòng giả ấy cho hai vị cảnh sát giả mà lúc trước Lục Thượng Hàn đã phái đến.
Hai người họ nhận được vòng giả rồi giao lại cho Trần Mỹ Tâm:
- Được rồi, Trần Mỹ Tâm, những chiếc vòng này của cô đúng là hàng thật, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô nữa, cô đi đi.
Trần Mỹ Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
- Tôi đã nói đây là vòng thật rồi mà các người còn cứ không tin.
"Cảnh sát " không nói gì.
Trần Mỹ Tâm cầm lấy chiếc balo đựng đầy vòng giả, phấn khích mà lao đi tìm Điền Nhĩ Phương.
Điền Nhĩ Phương thấy ả ta chạy đến thì ngạc nhiên hỏi:
- Mỹ Tâm, khi nãy sao vậy? Sao em đi lấy lại những chiếc vòng đã bán ra như vậy chứ?
- Cái này chị không phải quản. Cứ mang những chiếc này ra bán tiếp thôi. Loại vòng này, vốn đã lên đến vài vạn, bán ra thị trường là mười mấy vạn cơ, giờ chúng ta chỉ bán với giá hai vạn, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ rất tốt.
Trần Mỹ Tâm nói đầy vẻ đắc ý.
Cô ta không hề hay biết, trong chiếc balo của mình hiện tại, tất cả đã bị tráo thành hàng giả rồi nên vẫn đang vô cùng đắc ý, tự mãn.
Điền Nhĩ Phương cũng hám lợi không kém:
- Được, vậy giờ chị đem đi bán, đi thôi!
Hai người bọn họ vô cùng phấn khích mà mang đồ đi bán.
Đan Nghi nhìn thấu mọi chuyện nhưng cũng không hề bóc mẽ ai.
Cô lặng lẽ đợi sự việc sẽ xảy ra tại Đan gia châu bảo vào sáng hôm sau.
Tối cùng ngày, Lục Thượng Hàn vẫn đi tham dự buổi hội nghị quan trọng ở ngoại tỉnh.
Chẳng mấy khi được thảnh thơi vậy, Đan Nghi tiếp tục nghiên cứu tình hình kinh tế đang diễn ra ở trong nước và trên thế giới, rồi lại giành thời gian để thiết kế trang sức và làm bài tập.
Thời gian qua đi rất nhanh.
Cô rất trân trọng tháng ngày mà đầu óc hoạt động linh hoạt như này và muốn tranh thủ nó để làm thật nhiều việc có ích hơn nữa.
Xong việc,cô tập một bài vận động đơn giản rồi đi tắm, lên giường đi ngủ.
Hôm sau, Đan Nghi tỉnh dậy từ sớm, ngủ đủ giấc, tinh thần sảng khoái, khí sắc cũng rất tốt.
Đan Nghi vệ sinh cá nhân xong, chậm rãi bước ra khỏi phòng, thấy Trần Hải Minh đang dùng bữa sáng, cô cười tươi mà nói:
- Ba, nay con muốn đến công ty chơi.
- Nay con không đi học sao?
Thực tế, ông ta không thích để cho Đan Nghi đến công ti,kể từ sau khi Đan Khánh mất quả thật là Đan Nghi cũng rất ít khi xuất hiện tại Đan gia châu bảo.