- Vậy rốt cuộc là giúp hay không giúp?
Đan Nghi hỏi lại.
Cảnh Hối gãi đầu gãi tai, hạ thấp giọng nói:
- Giúp, không giúp bà thì còn giúp ai? Dĩ nhiên là bà nói thế nào tôi sẽ làm thế ấy rồi.
- Được, nhớ là trước ngày mai, ông phải giữ mồm giữ miệng cho tôi!
Đan Nghi mỉm cười.
- Tuân lệnh!
Cảnh Hối nhìn thấy nụ cười của Đan Nghi thì không khỏi cảm thấy rất vui vẻ, giơ tay lên làm một động tác theo tiêu chuẩn quân đội.
...
Đan Nghi rời khỏi trường, lấy những chiếc vòng từ balo của Trần Mỹ Tâm cho vào chiếc túi của mình.
Những chiếc vòng này vốn là những thứ trong đống hàng mà Cảnh Tự Thanh phải vận chuyển đi đến các cơ sở trọng yếu, vậy mà giờ lại xuất hiện trong thư phòng của Trần Hải Minh, thật khiến người khác không khỏi cảm thấy kì quái.
Giờ xem ra, việc của Trần Mỹ Tâm chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Đan Nghi lái xe nhằm thẳng hướng Hải Thành mà đi.
Đan Nghi khi trước đã học lái xe, sau khi tròn 18 tuổi thì mới để dì Dương đi làm bằng cho mình, giờ số lần tự lái xe cũng không nhiều.
Nhưng lần này, cô cần một mình tự đi tìm gặp một người, đó chính là Hải Thành...
Ngoài An lão gia và Cảnh tiên sinh ra thì Hải Thành chính là người còn lại duy nhất đã đi theo Đan lão gia và Đan Khánh từ rất nhiều năm trước, có địa vị cao trong công ty, trước mắt thì đang giữ thái độ trung lập.
Hải Thành tầm 37, 38 tuổi, cùng độ tuổi với Đan Khánh, Đan Nghi khi trước còn nhớ rõ là người đó rất trung thành với Đan Khánh.
Giờ xem ra, ông ấy vẫn còn chưa liên hợp cùng Trần Hải Minh, chưa hề bị Trần Hải Minh mua chuộc.
Trần Hải Minh không thể động tới Hải Thành cũng chính bởi địa vị của ông ấy không có mấy người có đủ khả năng mà động chạm tới được.
Đan Nghi gọi cho Hải Thành, hẹn gặp.
- Là Nghi Nghi sao?
Hải Thành cười nói:
- Được, giờ ta sẽ đến ngay.
Đan Nghi ngồi trong tiệm cafe đợi Hải Thành,Hải Thành bước vào, cô cười và cất tiếng chào hỏi:
- Chú Hải, chú đến rồi, cháu không làm ảnh hưởng tới công việc của chứ chứ ạ?
- Cháu nói gì vậy chứ?
Hải Thành cười mà đáp lại:
- Nghe nói cháu về đây học rồi mà thời gian này chứ toàn phải đi công tác nên không tìm gặp cháu được, thật sự xin lỗi cháu.
- Không sao đâu chú Hải.
Hải Thành vốn luôn rất mực thương yêu cô, điều này Đan Nghi luôn khắc ghi trong lòng.
Nhưng Đan Nghi không khỏi có chút khó hiểu:
- Chú Hải, không phải chú phụ trách việc bảo an của Đan gia châu bảo sao? Vậy thì sao phải đi công tác chứ? Cháu nhớ là khi trước chú hầu như không phải đi đâu công tác mà? Lại còn đi lâu vậy nữa chứ?
Trên mặt Hải Thành thoáng chút khó coi, nhưng ông ấy vẫn không định nói gì với Đan Nghi mà còn cố ý nói sang chuyện khác.
- Cháu vẫn uống cappuccino chứ?
- Chú Hải, chú vẫn còn chưa trả lời cháu mà.
Hải Thành thấy cô thật sự đã trưởng thành rồi, cũng đã đến độ tuổi hiểu chuyện rồi nên nói:
- Là ba cháu lệnh cho chú đi,ông ấy định điều chú đến bộ thị trường để trau dồi nghiệp vụ.
- Đi sang bộ thị trường?
Đan Nghi không khỏi kinh ngạc.
- Thân thủ chú tốt vậy, lại quản lí việc bảo an cho Đan gia châu bảo bao năm như vậy rồi, giờ sao lại bắt chứ đi trau dồi nghiệp vụ?
Hải Thành lắc đầu:
- Ba cháu định cất nhắc người mới để phụ trách việc bảo an rồi. Huống hồ mấy năm nay, rất nhiều cánh tay đắc lực của chú đã bị ba cháu đuổi việc để đổi người mới vào, giờ chú cũng chẳng còn mấy thuộc hạ thân tín nữa.
Hải Thành nói xong, bỗng thấy mình nói về Trần Hải Minh như vậy trước mặt Đan Nghi thì quả không hay, vội cười nói:
- Nhưng mà công ti nào mà chẳng vậy, thay cũ đổi mới là chuyện bình thường, phải không ngừng thu hút người tài mới về mới đúng. Nghi Nghi cháu đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện thường tình thôi mà.
- Chú thật sự thấy bình thường sao? Chú Hải?
Đan Nghi thu lại nụ cười, nghiêm sắc mặt mà hỏi Hải Thành.