Trần Mỹ Tâm rụt rè lên tiếng:
- Tôi chỉ là đến tìm Đan Nghi để nói chuyện thôi, đâu có gì mà nịnh bợ chứ? Các người lẽ nào không biết sao, ba tôi đã từng cứu mạng mẹ của Đan Nghi, tôi chính là thượng khách của Đan Gia.
Thân phận này chính là lá chắn bảo vệ của cô ta, chỉ cần gặp chút nguy hiểm là có thể lấy ra mà bịt miệng kẻ khác.
Đan Nghi mỉm cười:
- Đúng vậy, thế nên tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Chỉ cần Trần gia có việc gì cần thì cứ đường hoàng nói ra, Đan gia chúng tôi từ trước tới giờ vẫn luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của Trần gia, không phải sao?
Đan Nghi phản kích rất tài tình, trong câu nói bao hàm mấy tầng lớp ý nghĩa: Thứ nhất, Trần gia cậy mình là kẻ có ơn mà không ngừng đưa ra đời hỏi với Đan gia. Thứ hai, Đan gia luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của Trần gia. Thứ ba,dù cho Trần Mỹ Tâm giờ được đằng chân nâng đằng đầu thì Đan Nghi vẫn sẽ đáp ứng.
Trần Mỹ Tâm dám lấy vấn đề đạo đức ra mà nói bản thân là ân nhân của Đan gia thì Đan Nghi cũng có gì mà không dám?
Đan Nghi cũng nói cho mọi người biết, Đan gia trước giờ vẫn không ngừng báo đáp Trần gia.
Câu nói của Đan Nghi khiến Trần Mỹ Tâm cứng họng.
- Cô....
Trần Mỹ Tâm bất luận thế nào cũng không làm gì được Đan Nghi,trong lòng không khỏi bực tức.
Khả năng tranh cãi lí luận của Trần Mỹ Tâm còn kém xa Đan Nghi rất rất nhiều.
Đan Nghi tiếp tục:
- Mỹ Tâm, cô muốn gì thì cứ nói ra, tôi sẽ đáp ứng mà. Đan gia chúng tôi sao có thể bạc đãi ân nhân cứu mạng của mình được chứ?
Trần Mỹ Tâm mím môi:
- Tôi là người có cốt cách, cái gì cũng không cần!
Nói xong, lập tức quay người chạy ra ngoài, vừa hay gặp ngay một bạn học đang vừa đi vừa uống trà sữa,hai người va vào nhau, Trần Mỹ Tâm bị trà sữa đổ hết lên người.
- Wow...wow... thật là có cốt cách mà.
Không ít người bỗng nhớ ra chuyện lúc trước
- A, Trần Mỹ Tâm này không phải chính là người lần trước xuất hiện trong bữa tiệc của Đan gia, xong còn nói cái gì đó, mình là người có cốt cách, trước giờ đều không bận tâm tới những vật ngoài thân?
- Đúng vậy,nghe nói cô ta chỉ thích các loại hoa giấy,kiếm bạc gì gì đó mà thôi.
Nói rồi, cả đám người không khỏi cười lớn.
Phải nói thật một điều, xã hội hiện đại, tiền tuy không phải là thứ vạn năng, nhưng không tiền thì cũng không thể làm thành việc gì.
Mọi người ai cũng hiểu rõ đạo lí đó, chỉ cần tiền đó kiếm ra bằng chính tài trí của bản thân hoặc dựa vào sức lao động của bản thân thì chẳng ai có thể nói gì được.
Trần Mỹ Tâm tự nhận mình là người như vậy cũng khó trách bị người khác không ưa.
Trần Mỹ Tâm tức giận đến nỗi không học hết được buổi học sáng mà cứ vậy cùng Điền Nhĩ Phương chạy đến Đan gia.
Trần Hải Minh hôm nay làm việc ở nhà, nhìn thấy cô ta đến, nếu không phải còn có Điền Nhĩ Phương ở đó thì đã mắng cho Trần Mỹ Tâm một trận vì không biết nhìn nhận thời cuộc, không biết thông báo mà đã chạy đến Đan gia.
- Trần thúc, trường học sắp tổ chức một buổi vũ hội chào năm học mới, cháu và Nhĩ Phương đều chưa có lễ phục và trang sức để dùng.
Trần Mỹ Tâm nhịn không được mà lên tiếng.
Trần Hải Minh sáng nay đã lỗ tiền về chuyện giá vàng và bạch ngọc nên giờ đang vô cùng khó chịu.
Huống hồ Điền Nhĩ Phương cũng là họ hàng nhà Hướng Vĩnh Bình, ngày thường cũng không ít lần đến xin xỏ nọ kia, giờ lại cùng Trần Mỹ Tâm đến đây.
Ông ta xua xua tay:
- Ta chuyển khoản cho cháu ít tiền, tự đi mua.
Trần Mỹ Tâm vui sướng ra mặt, lấy điện thoại ra.
Trần Hải Minh chuyển cho cô ta một khoản.
Trần Mỹ Tâm kiểm tra, sắc mặt không khỏi trùng xuống:
- Mới có 5000?
Đan Nghi tùy tiện mua một chiếc túi, một đôi giày đều đã là trên vạn vậy mà Trần Hải Minh mới đưa cô ta có 5000?
Trần Hải Minh nói thêm:
- Chỗ này đủ để hai đứa mua mỗi đứa một bộ đồ mới rồi đấy.