Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 222: Âm hồn bất tán




Phản chăng Lục Thượng Hàn cũng không để tâm là cô đã nói gì vì bất luận cô có nói gì chăng nữa thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ có một... bị hắn ăn tươi nuốt sống....

Đêm đó, Lục Thượng Hàn không ở lại bên Đan Nghi.

Hắn còn có một buổi họp quan trọng phải tham gia, dặn dò cô vài câu rồi hắn lập tức rời đi.

Đan Nghi mở máy tính, tìm hiểu về tình hình thế giới trong mấy ngày qua và xem cả tin tức về giá vàng nữa.

Cô suy đi tính lại những lời mà Lục Thượng Hàn đã nói thì phát hiện ra không chỉ có vàng đáng để mua vào mà cả một lô bạch ngọc cũng đáng để đầu tư.

Lô bạch ngọc này giá cũng khá thấp, bây giờ mua, sau mà lên giá thì cũng kiếm được khoản không hề nhỏ.

Còn nếu như giá cả không tăng lên thì Đan Nghi vẫn có thể dùng số bạch ngọc đó làm nguyên liệu cung cấp cho công ti của mình ở Thụy Sĩ, vừa hay trong những mẫu thiết kế mà mẹ cô để lại cũng có một mẫu vòng ngọc sử dụng đến loại bạch ngọc này.

Nghĩ đến đây, Đan Nghi càng thêm tự tin, cô vốn dĩ đã có đăng kí tài khoản, chỉ là trước giờ chưa bao giờ tham gia đầu tư mà thôi. Giờ chỉ cần đầu tư tiền mặt vào là được.

Đan Nghi vốn là người đã nói là làm, rất nhanh đã dùng 300 vạn để mua vàng, thêm 300 vạn để mua bạch ngọc nữa.

Đan Nghi khá là tự tin với phi vụ đầu tư này.

Nếu hiệu quả tốt thì chỉ cần khoảng 3 ngày nữa là có thể thấy được kết quả rồi.

Sáng sớm hôm sau, Đan Nghi chuẩn bị đến trường nhập học.

Bên bàn ăn, Trần Hải Minh đang đọc báo, đợi Đan Nghi xuống ăn sáng.

Bề ngoài, ông ta trước sau vẫn luôn đóng vai một người cha hiền từ.

Đan Nghi đưa mắt nhìn về phía ông ta, ông ta dường như cũng đang ngâm cứu giá vàng và giá bạch ngọc.

Cũng khó trách, mấy ngày qua cục diện quốc tế có rất nhiều biến động lớn,giá cả các loại vàng bạc, châu ngọc cũng có những biến động không nhỏ, đây cũng chính là một cơ hội đầu tư rất tốt.

Đan Nghi cất tiếng hỏi:

- Ba, ba đang mua vàng sao?

- Giá vàng với bạch ngọc đang giảm sâu, sáng nay ba vừa ra tay một lô.

Trần Hải Minh không khỏi thở dài, lần ra tay này ông ta đã lỗ một khoản không hề nhỏ, cười nhàn nhạt:

- Nhanh ăn cơm thôi!

Đan Nghi còn mong ông ta lỗ càng nhiều thì càng tốt, dù sao số tiền đầu tư đó chắc chắn là khoản tiền riêng của Trần Hải Minh, ông ta đâu có thể dùng tiền của Đan Gia mà mang đi đầu tư được chứ?

Đan Nghi cười cười, vì không muốn cùng ăn với ông ta nên nói:

- Ba, con đến trường đây, sắp bị muộn rồi!

Nói xong, Đan Nghi quay người chạy ra ngoài.

Trần Hải Minh cũng không cố giữ...

Đan Nghi vừa đến trường, Cảnh Hối đã lập tức tìm đến:

- Đan Nghi, bà về đây rồi, thật là tốt quá. Tôi vốn còn nghĩ không biết bao giờ mới lại được gặp lại bà nữa cơ. Bà chuyển trường về đây sao?

- Đây không gọi là chuyển trường mà là sinh viên trao đổi.

- Ừ ừ... sinh viên trao đổi.

Cảnh Hối đưa tay định xách túi giúp Đan Nghi.

Đan Nghi lập tức ngăn lại:

- Thôi nào, túi của tôi là túi của nữ, ông cầm vậy thì ra làm sao chứ?

Cảnh Hối như chú khỉ tinh nghịch lượn lờ bên cạnh Đan Nghi:

- Bà ăn sáng chưa? Để tôi đến nhà ăn mua đồ ăn cho bà nhé?

- Ông ăn gì thì mua luôn cho tôi cái đó là được rồi.

Đan Nghi nhẹ nhàng cười đáp lại.

Cảnh Hối vừa rời đi thì thấy một bóng người quen quen xuất hiện trước mắt Đan Nghi.

Đan Nghi nheo mắt nhìn kĩ, thì ra là Trần Mỹ Tâm đang nắm tay một nữ sinh khác bước về phía mình.

Đúng là âm hồn bất tán, đi đâu cũng gặp phải đứa con gái riêng của Trần Hải Minh.

Đan Nghi thầm hạ quyết tâm, lần này cô sẽ không nương tay với ả ta nữa.