Đường Sa Sa sợ hãi, giải thích:
- Tiền Phi tôi không hề có ý đó. Chắc chắn là do Đan Nghi muốn cố ý đến chọc tức cậu đó. Cô ta biết tôi có một sợi dây chuyền như này, nên cố tình tìm người làm giả một sợi dây như vậy để làm mất mặt chúng ta mà thôi. Tiền Phi nếu như cô tháo sợi dây xuống thì là đã mắc bẫy của cô ta rồi.
Tiền Phi dừng tay lại, quả thật, bây giờ mà tự tay tháo bỏ sợi dây thì chẳng phải thừa nhận mình thua rồi sao?
Tiền Phi nhìn Đường Sa Sa và nói:
- Tôi không cần biết, về sợi dây chuyền mà Đan Nghi đeo, cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng.
Đường Sa Sa vội đi xuống phía dưới,nói to trước mặt mọi người:
- Đan Nghi, mặc dù cô là bạn của tôi nhưng lần này cô quá đáng quá rồi! Vì muốn phá hoại mối quan hệ của tôi với Tiền Phi mà cô làm ra trò này được sao?
Đan Nghi nở nụ cười rất thuần khiết, trong sáng, không nói một câu để giải thích.
Mọi người không khỏi tò mò.
- Tóm lại chuyện này là sao chứ? Đường Sa Sa cô nói cho rõ ràng đi.
- Hôm nay là sinh nhật của Tiền Phi, sợi dây chuyền cô ý đeo là do tôi kiếm cho cô ý... Nhưng Đan Nghi không phục, đã đi tìm người làm giả sợi dây để đeo lên người mình. Cố ý đến đây để phá hoại bữa tiệc sinh nhật này của Tiền Phi... Mọi người nói xem
thế có phải quá đáng lắm không?
Đường Sa Sa lớn tiếng chất vấn Đan Nghi.
Đan Nghi mặc dù là một thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng nhưng thường ngày không hề thể hiện điều đó... ngoài thành tích học tập cao ra mọi người đều không ai hay biết về thân phận và tình hình tài chính của cô.
Giờ thấy Đan Nghi đeo một sợi dây chuyền y hệt Tiền Phi thì đều cho rằng cô có ý đồ bất chính.
Nghe Đường Sa Sa nói vậy thì ngay lập tức có vài người bạn cùng lớp lên tiếng:
- Nếu như những gì Sa Sa nói là thật thì Đan Nghi thật là quá đáng.
Đường Sa Sa tiếp tục:
- Đan Nghi cô cố tình phá hoại bữa tiệc sinh nhật của Tiền Phi còn không nhanh đến xin lỗi cô ý và lập tức biến khỏi đây đi.
Đường Sa Sa cậy việc não bộ của Đan Nghi có vấn đề nên tùy ý mắng nhiếc xỉa xói cô,phản chăng bình thường chỉ cần ả quát lớn là Đan Nghi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ không ngờ lần này Đan Nghi không ngoan ngoãn làm theo lời ả.
Cô có chút tủi thân,chớp chớp đôi mắt to tròn biết nói của mình và nói:
- Đâu có,tôi chỉ đeo chính sợi dây chuyền của tôi thôi mà, tôi không phải đến để phá hoại...
Đan Nghi giả vờ như mình không hiểu gì hết,nói chuyện với biểu cảm hết sức đáng thương.
Đan Nghi vốn xinh đẹp, lại rất trong sáng dễ thương, có vài nam sinh thấy cô đáng thương như vậy, trong lòng có chút không đành:
- Có vẻ như Đan Nghi cũng không phải cố ý mà,Đường Sa Sa đừng chấp cô ấy nữa.
- Đúng,tôi không có phá hoại...
Đan Nghi như một đứa trẻ, gật gật đầu, tiếp tục bảo đảm.
Đường Sa Sa tức giận:
- Rõ ràng là đeo sợi dây chuyền giả cố ý đến đây phá hoại, còn dám cãi nữa?
- Dây chuyền của tôi không phải hàng giả,là dì Dương tặng tôi...
Đan Nghi chu mỏ, cố ý tỏ vẻ mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đường Sa Sa càng tức giận:
- Cô đừng nói linh tinh nữa! Mau đến xin lỗi Tiền Phi đi.
- Tôi chỉ đeo chính sợi dây của tôi. Không phải cố ý...
Đan Nghi lắc lắc đầu...
Đường Sa Sa bực mình định ra tay bắt cô làm theo...
Vài nam sinh ngăn Đường Sa Sa lại:
- Đường Sa Sa, nếu sợi dây Đan Nghi đeo là do người nhà tặng cô ấy thì kể cả có đụng hàng với Tiền Phi thì cũng không thể trách cô ý được.
- Các người cuối cùng bênh vực Đan Nghi hay Tiền Phi chứ? Các người đừng quên là bản thân đang tham dự tiệc sinh nhật của Tiền Phi đấy!
Đường Sa Sa cáo mượn oai hùm mà quát lớn.
- Nhưng tôi chỉ đeo sợi dây của tôi thôi mà!
Đan Nghi thêm một lần nữa nhấn mạnh....