Đan Nghi nghĩ ngay đến Lục Thượng Hàn.
Việc này,khả năng do Lục Thượng Hàn sắp xếp là lớn nhất.
Việc Đan Nghi muốn chuyển trường, trước mắt cô mới chỉ cho mỗi hắn biết mà thôi.
Hơn nữa, người có thể cùng lúc gây ảnh hưởng đến tầng lớp cao trong cả hai ngôi trường danh giá này, có thể khiến họ đưa ra quyết định quyết đoán đến vậy thì ắt hẳn phải là người có sức thao túng rất lớn thì mới có thể làm được.
Mà người như vậy thì Đan Nghi chỉ nghĩ ra được mỗi Lục Thượng Hàn mà thôi.
Cô chạy nhanh về phía chiếc xe của Lục Thượng Hàn, mở cửa, bước lên xe.
Lục Thượng Hàn đang giải quyết công việc, bỏ máy tính xuống,nhìn cô đang thở hổn hà hổn hển mà hỏi:
- Mọi việc xong hết rồi?
- Xong hết rồi!
Đan Nghi bật cười.
- Đến ngay cả hiệu trưởng và chủ nhiệm của Đại học Hành Châu đều ra mặt, việc này lại không giải quyết xong nổi sao á?
- Vậy thì tốt! Như vậy thì em vẫn bảo lưu được học vị tại Đại học A, không cần trực tiếp đến đây học mà vẫn có thể lấy được bằng tốt nghiệp của Đại học A.
Lục Thượng Hàn cười vui vẻ.
Đan Nghi cũng cười tươi như hoa:
- Đúng vậy, em cũng không ngờ,Đại học A và Đại học Hành Châu lại còn có thể trao đổi sinh viên nữa cơ ý.
Một nét dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt hắn, lúc trước đúng là không có tiền lệ như vậy, nhưng, vì cô thì hắn có thể làm mọi chuyện...
Đan Nghi cười tươi tắn:
- Chúng ta đi ăn một bữa thật ngon để ăn mừng việc này nhé!
Lục Thượng Hàn cong bờ môi:
- Ừm.
Trong một nhà hàng phục vụ các món ăn Tây, tiếng nhạc du dương, dịu nhẹ vang lên đầy lãng mạn.
Đan Nghi cầm lấy li rượu vang:
- Thượng Hàn, chuyện hôm nay, cảm ơn anh!
Lục Thượng Hàn có chút bất ngờ, cười sảng khoái:
- Anh vốn tưởng em sẽ không biết chuyện đó, ai dè chẳng chuyện gì là qua mắt em được.
- Người có thể khiến cho Đại học A và Đại học Hành Châu đồng ý việc trao đổi sinh viên như này, ngoài anh thì có lẽ cũng chẳng ai làm được nữa mà.
Đan Nghi nhấp một ngụm rượu rồi tiếp:
- Hơn nữa, em cũng chưa nói với ai khác ngoài anh về chuyện thôi học.
- Vậy giờ em có thể yên tâm về Hành Châu rồi.
Lục Thượng Hàn cũng nhấp ngụm rượu.
Đan Nghi gật gật đầu:
- Tầng lớp lãnh đạo của Đại học A trước giờ đều rất nghiêm khắc, quyết định hay làm việc gì cũng rất không e ngại bất kì ai. Lần này vì việc của em chắc anh đã phải tốn không ít tâm sức. Thật ra em cũng không muốn họ phải vì em mà phá vỡ những quy tắc đó.
Lục Thượng Hàn cười, nói:
- Đâu có phá vỡ quy tắc. Hai ngôi trường danh tiếng hợp tác phát triển, vốn là nguyện vọng từ lâu rồi. Anh chỉ là gây chút tác động rồi gợi ý cho họ về chuyện trao đổi sinh viên này mà thôi.
- Vậy là họ cũng đồng ý?
- Ừ. Không chỉ riêng em mà sẽ có thêm một số sinh viên có nguyện vọng làm sinh viên trao đổi được lên danh sách.
Lục Thượng Hàn giải thích.
Đan Nghi gật đầu, biết hắn không muốn để mọi chuyện xảy ra quá lộ liễu và cũng không phá vỡ nguyên tắc vốn có, điều này khiến cô thấy rất an tâm.
Nếu chỉ vì bản thân cô mà khiến cho một ngôi trường trăm tuổi mất đi sự nghiêm khắc vốn có thì tâm Đan Nghi sẽ thật không đành.
Lục Thượng Hàn dịu dàng nói với cô:
- Nhưng... đã làm phá vỡ nguyên tắc của anh.
- Hả?
Đan Nghi nhíu mày, không hiểu đã khiến hắn phá vỡ nguyên tắc gì?
- Anh vốn dĩ chỉ là cố vấn danh dự của Đại học A thôi....
Hắn xoa xoa sống mũi
- Bắt đầu từ hôm nay, cũng sẽ là cố vấn danh dự của Đại học Hành Châu.
Đan Nghi không khỏi bật cười thành tiếng, thì ra là vậy.
Con người hắn trước giờ đều không thích hư danh, lúc trước đã có rất nhiều ngôi trường gửi hắn đề nghị hấp dẫn để mời hắn về trường nhưng đều đã bị hắn cự tuyệt hết.