Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 209: Chuyển trường




Kì nghỉ hè này rất nhanh rồi sẽ kết thúc.

Ngôi trường mà Đan Nghi đang theo học tuy có yêu cầu vô cùng hà khắc về kết quả học tập và nhân phẩm của sinh viên, nhưng cũng lại luôn cho sinh viên tự do sử dụng, sắp xếp quỹ thời gian của bản thân.

Tất cả mọi sinh viên đều có thể tự do sắp xếp thời gian học tập của bản thân, bình thường không đến lớp học thì cũng không vấn đề gì.

Nhưng dù sao chăng nữa, là sinh viên mà lại thường xuyên không có mặt ở trường thì cũng không hay cho lắm.

Mà dù cho bản thân có tìm lí do để không có mặt ở trường, nhưng có thể chắc chắn một điều,Trần Hải Minh sẽ không đồng ý.

Hơn nữa,sau này bản thân tiếp quản gia nghiệp thì ắt hẳn sẽ cần phải có thời gian để quán xuyến nhiều công việc khác nhau của Đan gia, mà thành phố nơi có ngôi trường đại học mà cô đang theo học lại quá xa thành phố này, cách quá xa vậy thì rất không thuận tiện cho việc phát triển sự nghiệp của cô trong tương lai.

Đây cũng chính là lí do mà lúc đầu cô quyết định thi vào trường đại học đó khiến Trần Hải Minh vui đến vậy sao?

Ông ta mong Đan Nghi đi học càng xa càng tốt. Nhưng Đan Nghi đâu thể để ông ta đạt được ý nguyện vậy chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại,Đan Nghi biết, chuyển trường về thành phố này là tốt nhất.

Chỉ cần về đến thành phố này thì cô mới có thời gian ở nhà, từng bước từng bước giành lại sản nghiệp từ tay Trần Hải Minh.

Chỉ là,sinh viên muốn chuyển trường thì đâu có phải là chuyện dễ dàng?

Thành phố Hành Châu ( nơi Đan gia tồn tại) có ngôi trường đại học tốt nhất tên là Đại học Hành Châu, so với ngôi trường mà hiện tại Đan Nghi đang theo học thì kém hơn một chút nhưng cũng được coi là rất không tệ rồi.

Cảnh Hối và An Kỳ cũng đang theo học tại Đại học Hành Châu này.

Mà Cảnh Lạc Bình là người lớn hơn đám người Đan Nghi tận mấy tuổi, năm nay cũng đã bắt đầu giảng dạy tại Đại học Hành Châu rồi.

Đan Nghi mà muốn chuyển trường về đây thì cũng chẳng phải chuyện quá khó.

Chỉ là.... phải lấy lí do gì để mà chuyển về đây?

Chắc chắn là không thể lấy lí do ngu ngốc là bị khai trừ rồi, nếu không thì mọi người xung quanh chắc chắn sẽ có cái nhìn không tốt về cô.

Cô chống cằm suy nghĩ, đắn đo xem nên sử dụng cách nào cho hợp lí.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô về với thực tại.

- Nghi Nghi!

Giọng nói trầm ấm mà bá đạo của Lục Thượng Hàn truyền đến.

Hệt như hắn đang đứng bên cạnh cô ngay lúc này.

Đan Nghi, khẽ" Ừm " một tiếng, có chút tâm không tại vị.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Lục Thượng Hàn cất tiếng hỏi.

Đan Nghi mang những điều mình đang băn khoăn suy nghĩ nói cho hắn nghe.

- Em đang nghĩ làm thế nào để chuyển trường về đây.

- Mỗi việc này?

Lục Thượng Hàn hỏi lại.

- Ừm, đúng thế.

Đan Nghi gật gật đầu.

Lục Thượng Hàn nói tiếp:

- Anh lập tức đến đón em, đến thăm ông trước,chuyện chuyển trường nói sau.

- Được ạ!

Đan Nghi nói xong, lập tức đi thay bộ đồ khác.

Cũng rất nhanh, Lục Thượng Hàn đã đến,thân thủ hắn vốn rất linh mẫn,muốn đến được phòng Đan Nghi thật sự là việc quá dễ dàng.

Đan Nghi thấy thật may khi hắn là người tốt, chứ nếu hắn mà đi làm kẻ trộm, kẻ xấu thì chẳng biết sẽ có bao người bị hại rồi.

Lục Thượng Hàn ôm lấy eo cô rồi nói cho cô biết:

- Ông ngoại có thể nói lại rồi!

- Thật vậy sao?

Đan Nghi kinh ngạc và vui mừng khôn xiết.

- Anh đón ông ngoại qua bên anh, không phải ăn những món đồ do Trần Hải Minh sắp đặt, rồi anh lại cho người đến giúp ông điều dưỡng một thời gian. Nhưng hậu quả mà loại thuốc đó để lại thì vẫn chưa thể trị dứt điểm được, giờ chỉ đành cố gắng từng chút từng chút một thôi.

Đan Nghi nghe vậy không khỏi thở dài:

- Có thể đạt được kết quả như hiện tại là em mãn nguyện lắm rồi. May là anh đã nhắc nhở em, khiến em phát hiện kịp thời. Không thì ông ngoại...

Nghĩ đến đây cô vẫn không khỏi sợ hãi.

Lục Thượng Hàn dịu dàng an ủi:

- Giờ có thể coi là không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa rồi. Đi thôi, mình qua đó trước đã.

Đan Nghi gật gật đầu, cùng Lục Thượng Hàn ẩn tránh, qua mặt đám người hầu mà đi ra tới cửa sau của Đan gia.

Ở đấy sớm đã có một chiếc xe sang đợi sẵn.