Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 193: Tôi mới là chủ nhân của Đan gia !




Được!

Hắc Khải trả lời đầy thoải mái.

Đan Nghi cất điện thoại vào trong túi, nghĩ đến những bản thiết kế mà mẹ cô để lại. Muốn để những bản vẽ ấy biến thành những món trang sức thật sự để giới thiệu đến với công chúng thì trước mắt sẽ phải có một công ti riêng, rồi một công xưởng để tiến hành chế tác, rồi sau cùng là đưa sản phẩm xâm nhập vào thị trường.

Những điều này sẽ cần có nguồn tài lực, nhân lực vô cùng lớn.

Việc của mẹ, Đan Nghi không muốn dựa dẫm vào bất kì ai, bao gồm cả Lục Thượng Hàn. Việc này cô cần tự mình hoàn thành.

Nghĩ đến đây, cô thầm tính toán số tiền mình đang có trong tay, cô hiện tại, tiền mặt không có nhiều, tiền mừng tuổi qua các năm tích lũy lại cùng cả những khoản khác thì cùng tầm vài trăm vạn.( 1 vạn = 35 triệu)

Tiền mà Hắc Khải chuyển qua cho cô, cũng được vài trăm vạn, tất cả gộp lại thì cũng được miễn cưỡng tầm 1000 vạn.

Số tiền nghe thì có vẻ như không ít rồi,nhưng để xây dựng một công ti chuyên kinh doanh, sản xuất trang sức đá quý thì thật sự là không đủ.

Hơn nữa, công ti này lại còn phải bí mật hoạt động. Có như vậy thì những mẫu thiết kế của mẹ cô mới có thể ra mắt công chúng, và cô cũng mới có thể tích lũy đủ năng lượng để hoàn thành mục đích cuối cùng của mình.

Đan Nghi vừa bước đi vừa lan man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến gần trước cửa Đan gia.

Đi từ phía xa đã nghe thấy tiếng người lớn tiếng quát nạt.

Là giọng của Trần Ngọc Tâm, tuy vẫn cố tình giả giọng dịu dàng nhưng lại nói rất lớn tiếng:

- Đây là Đan gia, ai cho phép đồ thổ bao tử nhà ngươi đứng đây vậy? Lén lén lút lút, không phải định vào trộm đồ đấy chứ? Còn không nhanh chóng biến khỏi đây đi.

Cô ta hệt như là nữ chủ nhân của Đan gia thật vậy, kiêu căng, ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt.

Đứng trước mặt Trần Ngọc Tâm là một cậu thanh niên gầy gò, cao hơn Trần Ngọc Tâm có chút xíu...

Trần Ngọc Tâm đang dùng ngón trỏ mà chỉ thẳng mặt cậu ta mà lớn tiếng quát... cậu thanh niên ăn mặc rất tuềnh toàng,tóc mái trước mặt hơi dài, che hết cả vầng trán, đến cả đôi mắt cũng bị che kín mít, nhìn không ra tướng mạo thế nào.

Trần Ngọc Tâm trong Đan gia không hề có chút địa vị gì, không sai bảo được bất kì ai, rồi lại còn bị Cảnh Hối thả chó ra đuổi, bộ dạng lúc này đang thê thảm vô cùng.... bây giờ tự nhiên xuất hiện một người có thể để cô ta ức hiếp thế này thì sao có thể bỏ qua cơ hội?

Đan Nghi khẽ nhíu mày:

- Trần Ngọc Tâm, đây là cửa lớn của Đan gia, cô ở đây quát nạt người khác thì rất không hay.

Vì nửa bát cháo mấy bữa trước, Trần Ngọc Tâm sớm đã không hài lòng với Đan Nghi, giờ lại nghe cô nói vậy thì càng tức tối:

- Tôi cũng ở trong Đan gia, không phải sao? Việc của Đan gia, tôi tất nhiên là cũng có thể ra mặt chứ?

- Ở trong Đan gia, cũng không chắc là người của Đan gia. Việc của Đan gia, ba tôi khác xử lí.

Giọng nói của Đan Nghi càng lúc càng nghiêm nghị hơn.

Trần Ngọc Tâm tức muốn bốc khói:

- Chị, lẽ nào chị thà giúp người ngoài còn hơn giúp em ư?

- Nếu cô không hiểu lễ nghĩa, phá hoại danh tiếng của Đan gia thì đó là cần thiết. Tôi để cô gọi một tiếng chị, là tôn trọng người cha đã mất của cô, nhưng không có nghĩa là cô có tư cách giải quyết việc của Đan gia.

Đan Nghi thấy Trần  Ngọc Tâm càng lúc càng thất lễ, sắc mặt không khỏi trùng xuống, ngữ khí cũng nặng hơn.

- Đan Nghi, cô...!

Trần Ngọc Tâm vốn đã không ưa gì Đan Nghi, giờ lại bị dạy dỗ như này thì càng khó chịu, cô ta lười chẳng thèm diễn kịch nữa:

- Cô là cái thá gì chứ?

- Tôi chả là gì, chỉ là chủ nhân của Đan gia thôi!

Đan Nghi đáp trả với đầy sự kiêu hãnh.

Trần Ngọc Tâm uất ức vô cùng, rõ ràng cùng là con gái của Trần Hải Minh nhưng lại bị ức hiếp như này.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi mà không thốt nổi thành câu, quay người bỏ chạy.

Đan Nghi vốn cũng chẳng ngại lật mặt với cô ta, trước giờ , cô chưa bao giờ để tâm tới chuyện đó.

Đan Nghi quay sang phía cậu thanh niên, cười nói:

- Ngại quá, người khi nãy không hiểu phép tắc. Xin hỏi,anh có việc gì cần tìm Đan gia sao?

- Tôi...

Chàng trai trẻ cất tiếng trả lời, tuy có chút rụt rè nhưng giọng nói thật sự rất hay.