Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 174: Không dám làm vấy bẩn...




Lục Thượng Hàn tặng huyết soàn,một thứ quý giá như này là đủ thấy hắn người vô cùng hào phóng và rất coi trọng Đan gia...

Mọi người trong bữa tiệc mải mê ngắm nhìn viên kim cương quý hiếm ấy....

Đến ngay cả Đan Nghi cũng cảm thấy, món quà này là quá lớn, dù cho hai người đã là vợ chồng đi chăng nữa...

Nhưng trên khuôn mặt Lục Thượng Hàn vẫn chỉ là nụ cười điềm nhiên... trong trái tim hắn, Đan Nghi sớm đã là người con gái mà sẽ cùng hắn đi hết cuộc đời này rồi, viên huyết soàn này chỉ mới là thể hiện chút tâm ý mà thôi.

Đan Nghi nắm chặt viên huyết soàn trong tay.... cô nhất định sẽ trân trọng..

Khách mời trong bữa tiệc, nhìn Đan Nghi đầy cảm kích:

- Nhờ phúc của đại tiểu thư mà chúng tôi mới có cơ hội nhìn thấy viên huyết soàn quý giá, trăm năm khó kiếm này... thật là vinh hạnh vô cùng, vinh hạnh vô cùng.

Trần Ngọc Tâm càng lúc càng thấy phấn khích... càng lúc càng muốn biết  Lục Thượng Hàn tặng Đan Nghi món quà quý giá như vậy, thì chắc hẳn quà giành cho cô ta cũng sẽ chẳng thể kém cạnh được.

- Trần thúc,cháu cũng bóc những phần quà của cháu ra nhé, xem có món gì quý thì cũng tiện cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Các vị khách quý có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay đều là những người yêu thích trang sức đá quý và ít nhiều có tìm hiểu nghiên cứu về nó. Thế nên vừa hay có thể nhờ mọi người giới thiệu qua về từng loại  cho cháu hiểu rõ hơn....

Trần Ngọc Tâm mở chiếc hộp quà đầu tiên, vốn tưởng sẽ giống như Đan Nghi mà nhận được trang sức, châu báu giá trị....đâu ngờ, cầm ra xem thì lại là một viên đá cuội.... sắc mặt cô ta lập tức rất khó coi :

- Đây.... đây là cái quái quỷ gì vậy chứ?

Một người đàn ông trung tuổi bước lên trước và nói:

- Đây là món quà của tôi tặng cho Trần tiểu thư. Nghe nói Trần tiểu thư đây trước giờ đều không màng danh lợi, kim tiền, cũng chả đam mê châu báu, ngọc ngà các loại... Tôi đây cũng không dám đem tặng tiểu thư những thứ đó để mà làm vấy bẩn tiểu thư. Viên đá cuội này tuy không đáng tiền nhưng mà lại có hình dạng như chú heo, vừa hay năm nay cũng là năm con heo, chúc Trần tiểu thư đại cát đại lợi, năm heo phát đại tài!

- Ông! Ông dám lăng mạ tôi?

Trần Ngọc Tâm tức tối, dậm đậm chân quát lớn.

- Tôi đâu dám lăng mạ tiểu thư? Chỉ là tặng quà thì nhất định phải tặng đúng theo sở thích của người nhận mà thôi.

Người đàn ông trung tuổi vội lên tiếng đáp lại, thái độ hết sức là cung kính, không giống như đang cố tình lăng mạ người khác...

Đan Nghi nhìn người đàn ông trung tuổi đó rồi quay qua nhìn Lục Thượng Hàn, trong lòng đã hiểu ra vấn đề... người đàn ông trung tuổi kia chắc chắn có mối quan hệ gì đó với hắn...

Nghĩ vậy, cô không khỏi mím môi cười.

- Ngọc Tâm, được rồi, tiếp tục bốc những món quà khác đi!

Tránh để " cô cháu gái " bốc hỏa, Trần Hải Minh vội lên tiếng...

Trần Ngọc Tâm, cố nén cơn giận dữ mà tiếp tục bóc món quà khác...chiếc hộp tiếp đó được bao bọc rất đẹp, nhưng không ngờ, bên trong chỉ là một con hạc giấy.

Cô ta tức tái mặt, vừa hay có người nữa bước lên trước mà nói:

- Trần tiểu thư đây là người ngạo cốt, ngạo khí hơn người nên tôi cũng thật không dám mang những món đồ phàm tục ra tặng tiểu thư vì sợ làm hoen ố sự cao quý của tiểu thư.

Tiếp đó, Trần Ngọc Tâm bóc hết một loạt các hộp quà.... quả nhiên là đủ các loại quà, đá cuội, hạc giấy,hoa giấy, bút lông... đều là những thứ điển nhã cao quý, nhưng hiềm lỗi không hề có một thứ gì có giá trị tiền bạc, đúng theo câu lễ nhẹ tình nghĩa trọng.

Đan Nghi nhìn thấy cảnh này thì rất buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn....

Cô đưa mắt nhìn về phía Lục Thượng Hàn, chỉ thấy hắn hết sức bình thản.... như chẳng có chuyện gì.

Đan Nghi biết chắc đây là việc mà hắn cố tình sắp đặt.... không biết Lục Thượng Hàn đã dùng cách gì mà truyền đến tai tất cả mọi người về cái ngạo khí của Trần tiểu thư  mà khiến họ sợ hãi không dám tặng những món đồ có giá trị vật chất nữa.

Nhưng mọi người lại rất tôn trọng Trần tiểu thư - Con gái ân nhân cứu mạng của Đan gia...nên đều đã tận tâm tận lực đi tìm chọn đủ các loại quà đặc biết đến để lấy lòng Trần Ngọc Tâm.

Đâu ngờ, chính những món quà quý này lại khiến Trần tiểu thư tức muốn lệch mũi.... ngậm cục tức trong miệng mà không thể không nuốt... trừ khi cô ta dám gào lên trước mặt tất cả quan khách  rằng:

" Lão nương không có ngạo khí, lão nương chính là ham muốn ngọc ngà châu báu "