Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 173: Bóc quà...




Đan Nghi không nhịn nổi cười, đây mà gọi là giúp một tay sao? Lại còn nói với giọng điệu nghiêm túc thế nữa chứ?

- Lát nữa em nhớ bóc quà tặng trước mặt tất cả khách mời nhé!

Lục Thượng Hàn bỗng cất tiếng dặn cô như vậy.

- Bóc luôn trước mặt mọi người?

Đan Nghi không khỏi ngạc nhiên.

Lục Thượng Hàn cố tỏ vẻ bí mật.

- Em cứ bóc đi rồi sẽ biết!

- Ồ!

Đan Nghi gật đầu đồng ý.

Rất nhanh đã lại thấy Trần Ngọc Tâm đổi một bộ váy và đôi giày khác mà trở lại bữa tiệc.

Rõ ràng là cô ta không muốn để nỡ mất cơ hội kết giao với những người có địa vị trong xã hội.... thế nên sau cú ngã mất mặt ấy mà vẫn quay trở lại....

Đan Nghi bước tới bên Trần Hải Minh, không đứng cạnh Lục Thượng Hàn nữa.

Tuy trong lòng rất xót xa cho Trần Ngọc Tâm, nhưng cũng không thể không cố giả vờ quan tâm tới Đan Nghi:

- Đan Nghi, sao con lại quen biết với cả Lục Thượng Hàn và Hắc Khải vậy?

- Con với họ cũng không thân cho lắm,họ đến dự tiệc, nói chuyện vài ba câu với con thì cũng là lẽ thường tình mà!

Đan Nghi cười trả lời đầy thản nhiên.

Trần Hải Minh nghĩ cũng thấy đúng, Đan Nghi vốn làm gì có cơ hội mà quen biết những nhân vật lớn đó chứ?

Đan Nghi lại tiếp lời:

- Tối nay con nhận được nhiều quà ghê cơ, con cũng phải đi cảm ơn các bác, các cô các chú đã tặng quà cho con mới được... a hình như Hàn thiếu gia và Hắc thiếu gia cũng có tặng quà cho con nữa sao á ba?

Nghe Đan Nghi nói vậy,Trần Hài Minh mới nói:

- Hay là các con bóc quà ra luôn đi, vừa hay có thể biết là Hàn thiếu, Hắc thiếu đã tặng gì cho con.

Thật ra ông ta chỉ là muốn vớt vát lại chút gì đó cho Trần Ngọc Tâm mà thôi.

Trần Ngọc Tâm hôm nay bị mất mặt như vậy, chắc chắn sẽ bị mọi người để ý soi mói,nhưng nếu giờ bóc quà mà Hắc thiếu, Hàn thiếu tặng ra.... mọi người phát hiện quà mà Trần Ngọc Tâm nhận được cũng không kém cạnh gì của Đan Nghi... thì từ nay về sau sẽ không ai còn dám xem nhẹ " cô cháu gái " của ông ta nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Hải Minh nói lớn:

- Nào, Đan Nghi, Ngọc Tâm, ta cũng có quà tặng cho hai con! Đan Nghi, ta mong con luôn khoan dung, độ lượng, bao bọc cho Ngọc Tâm. Ngọc Tâm, con cũng phải luôn tôn trọng chị Đan Nghi, nghe chưa?

Ông ta đưa ra hai phần quà....

Đan Nghi, Trần Ngọc Tâm  cùng mở ra ....

Của Đan Nghi là một đôi hoa tai , cô cười nhẹ nhàng.

- Con biết rồi, thưa ba!

Của Trần Ngọc Tâm, là một sợi dây chuyền kim cương, nhìn thấy món quà quý giá này cô ta cười không khép được miệng:

- Cảm ơn Trần thúc!

Mọi người tham dự bữa tiệc thấy vậy liền lên tiếng kêu họ cùng bóc hết những hộp quà tặng ra, để mọi người cùng được thỏa trí tò mò.

Ai cũng  biết rằng  mỗi dịp lễ tết, Đan Nghi đều nhận được không ít những món quà trang sức,châu báu quý giá.... thế nên giờ có cơ hội thì họ cũng rất muốn được tận mắt nhìn ngắm  những món quà ấy....

Phải biết rằng  những món trang sức mà Đan Nghi đeo, không ít lần đã tạo thành trào lưu rất được giới trẻ yêu thích.....

Đan Nghi rất thoải mái mà đáp ứng yêu cầu của mọi người, bắt tay vào bóc từng món quà.... quả nhiên là không thiếu những món trang sức đắt tiền, rồi đồng hồ, túi xách của những nhãn hiệu nổi tiếng, mỗi lần bóc xong một món là Đan Nghi lại kèm theo lời cảm tạ đến chủ nhân của món quà ấy.

Mọi người đều không khỏi suýt xoa ngưỡng mộ trước những món quà mà Đan Nghi được tặng.

Đến lượt hộp quà của Hắc Khải,chiếc hộp mở ra, bên trong chỉ thấy có một trang giấy, trên đó có viết:

" Đoán xem bộ sưu tập đầu tay của cô đã bán được bao nhiêu tiền? Đoán đúng có thưởng! "

Đan Nghi bật cười, đây cũng gọi là quà?

Mọi người không khỏi ngóng dài cổ ra nhìn, Đan Nghi chỉ cười và cất tờ giấy đó đi.....

.... đến lượt quà của Lục Thượng Hàn...

... Đan Nghi từ trong chiếc hộp, lấy ra một viên huyết soàn ( huyết kim cương), toàn thân màu đỏ, lấp lánh lóa mắt... đây là một loại kim cương xuất xứ từ Nam Phi, là loại kim cương tốt nhất, quý nhất và cũng đắt giá nhất.

Cũng bởi vậy nên mỗi lần có một viên kim cương này được phát hiện ra, thì sẽ xảy ra những cuộc tranh giành vô cùng khốc liệt...máu của bao người đã vì những viên huyết soàn này mà đổ, mạng bao người đã vì nó mà mất.... đấy cũng chính là nguồn gốc của cái tên " huyết soàn "