Đan Nghi hiểu rằng, chỉ có làm vậy thì mới vừa có thể cho Trần Hải Minh một đòn chí mạng mà vẫn bảo toàn sản nghiệp của Đan gia.
Sản nghiệp của Đan gia, là tâm huyết, là mồ hôi, nước mắt của cả gia tộc,cũng là nơi mà ông ngoại và mẹ cô dồn tinh lực cả đời để gây dựng lên.... Đan Nghi không muốn gây ra bất kì tổn hại gì cho Đan gia.
Nghĩ đến đây, cô lại một lần nữa nắm chặt bàn tay lại....
- Được!
Cô gật đầu đồng ý.
- Đan Nghi...
Lục Thượng Hàn long trọng gọi tên cô.
Đợi khi cô chăm chú nhìn vào mắt hắn.... thì hắn mới cất giọng nói trầm trầm:
- Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em hiểu chứ?
- Em hiểu!
Đan Nghi gật gật đầu.
Thái độ của hắn là rất rõ ràng, bất kể có xảy ra chuyện gì, hắn cũng vẫn luôn đứng về phía Đan Nghi.
Chỉ cần Đan Nghi muốn thì hắn sẽ luôn sẵn sàng ra tay giúp cô.
Nhưng, trong lòng Đan Nghi lúc này đang rất loạn...
Tự mình nếm trải mùi vị bội phản của bạn thân, của người yêu và bây giờ đến ngay cả người ba ruột thịt của mình... lúc này, đối với lòng dạ con người, cô bắt đầu thấy rất sợ hãi...
Chọn Lục Thượng Hàn, cô chỉ nghĩ rằng, mọi thứ tùy tâm là được, vui vẻ là quan trọng nhất.
Nhưng hiện tại, kể cả Lục Thượng Hàn, cô dường như cũng không dám đặt chọn vẹn niềm tin...
Trong sâu thẳm nội tâm, thực ra cô có chút kháng cự với sự giúp đỡ của Lục Thượng Hàn,ánh mắt cô thoáng chút do dự, hồ nghi.
Lục Thượng Hàn nhìn ra thái độ do dự ấy của cô.... hắn im lặng không nói gì,mọi lời nói đều là vô nghĩa, thời gian sẽ là câu trả lời chuẩn cho mọi chuyện....
Hắn hiểu, cô hiện tại không cần bất kì sự an ủi hay lời thề nguyện không có giá trị thực tế...
- Em đi tắm đi rồi vào nghỉ ngơi!
Lục Thượng Hàn cưỡng chế nhét cô vào trong phòng tắm, tâm trạng cô hiện tại đang rất là bức bối, hắn muốn cho cô có thời gian, không gian yên tĩnh để một mình suy ngẫm....
Đan Nghi gật gật đầu...
Bắc Tân Khởi ra khỏi phòng tắm, tiện tay cầm tập tài liệu lên, lướt đọc qua...
Quả nhiên,mọi chuyện gần đúng như những gì hắn đã dự đoán, thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều ,Trần Hải Minh còn giỏi ngụy trang hơn hắn nghĩ....
....
Ngày hôm sau...
Sau một đêm điều chỉnh cảm xúc, bình tâm suy nghĩ... Đan Nghi hôm nay đã không còn quá kích động.
Ngoài mặt, Đan Nghi dường như vẫn vậy, không chút gì thay đổi...
Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy, sâu thẳm trong ánh mắt cô một nỗi u buồn, ai oán...
.... nó cũng chỉ là nét thoáng qua....và được cô khéo léo che giấu...
Cô nói qua với Lục Thượng Hàn rồi cất bước trở về Đan gia...
Lục Thượng Hàn đoán ra suy nghĩ của cô, biết rằng cô sẽ không tùy tiện tìm Trần Hải Minh để đối chất nữa , cô lại vẫn sẽ giả heo mà ăn thịt hổ, dùng trí thông minh để giành lại mọi thứ từ tay ông ta.
Đan Nghi về tới Đan gia, dì Dương vừa kinh ngạc lại vừa vui.
- Đại tiểu thư, sao tiểu thư về mà lại không báo trước, để ta bố trí người đi đón tiểu thư chứ?
- Cháu sát giờ mới quyết định về,vừa hay có bạn cùng lớp về cùng nên mới không báo cho mọi người biết nữa ạ!
Đan Nghi cười nhẹ nhàng, rồi hỏi dì Dương.
- Dì Dương, ba cháu có ở nhà không?
- Tiên sinh, đợt này rất bận, có một khoảng thời gian còn không về nhà cơ. Mấy bữa trước còn đưa về mấy cô cậu tầm tuổi tiểu thư về đây chơi nữa.
Dì Dương thật thà trả lời....
- Cũng không biết có phải là bạn của tiểu thư không?
Đan Nghi biết, đấy chắc chắn là hai người được nhắc tới trong tập tài liệu, con riêng của Trần Hải Minh...
Thì ra, ông ta đã dẫn bọn họ về đây rồi!
Không biết bọn họ dùng thân phận gì để tới Đan gia?
Đan Nghi vờ như vô tình hỏi:
- Bạn cháu vốn đông mà,đa số đều quen biết ba cháu, nê cháu cũng không rõ ba đưa đám bạn nào của cháu về chơi nữa!