Trái tim Đan Nghi,từ đau đớn đến tê dại, rồi lại buồn bã.... ánh mắt cô lúc này dần toát lên một sự kiên định.
Thật sự chưa bao giờ cô lại thấy tuyệt vọng và đau khổ tới thế.
Nhát dao chí mạng lại do chính người thân ra tay...Trái tim cô đẫm máu.... vết thương trên thân xác cũng không thể đau bằng vết thương tinh thần...
Nụ cười nở trên môi Đan Nghi, vâng, cười bản thân ngu ngốc, cười cái sự thê thảm của số phận mình.
Cười mãi cười mãi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh như hoa....
Mọi cảm xúc lúc này của cô đều bị thu hết vào tầm mắt của Lục Thượng Hàn.
Phần tư liệu mà Lục Thiên mang đến,không cần xem, hắn cũng đoán ra được đại khái...
Lục Thượng Hàn ôm cô vào lòng.
Đan Nghi cắn chặt môi, ngăn không cho mình phát ra tiếng khóc.
Từ khi tỉnh táo lại sau vụ tai nạn kia,cô đã từng thề,không được cho kẻ xấu cười, không được khiến cho người thân phải khóc, bất luận xảy ra điều gì cũng phải vững vàng đối mặt.
Nhưng, hiện tại, cô vẫn yếu đuối đến mức rơi nước mắt như này.
Nghĩ đến ngày xưa,ba cô đối xử tốt với cô như vậy.... nhưng đâu ngờ, tất cả đều là vì có mục đích cả...
Cô thật sự không thể khống chế nổi cảm xúc của mình....
Lục Thượng Hàn dùng tay nhẹ nhàng ngăn không cho cô cắn chặt môi thêm nữa, rồi vỗ vỗ vào má cô:
- Đau khổ thì hãy cứ khóc thật lớn đi!
Đan Nghi thật sự không thể kìm chế nổi nữa, cô khóc nức nở....
Lục Thượng Hàn ôm chặt cô vsof lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô.
Đan Nghi nắm chặt tay,cô tự thề rằng,đây là lần cuối cùng cô cho phép bản thân được yếu đuối và cũng là lần cuối cô rơi nước mắt vì những chuyện vô vị này.
Tuy rất xót xa cho cô nhưng Lục Thượng Hàn cũng biết lúc này cô cần phải được bùng nổ tất cả mọi cảm xúc trong lòng.
Hắn để cho cô dựa vào người hắn mà khóc, mặc cho nước mắt nước mũi thấm đầy lên áo quần mình...
Mãi một lúc lâu,Đan Nghi mới ngẩng mặt lên....
Gương mặt xinh đẹp, ngày thường tươi như hoa, ngay cả khi đối mặt với Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa vẫn có thể nhẹ nhàng điềm nhiên như không...
Nhưng lúc này, lại khóc đến mức mặt mũi nhăn nhúm, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt sưng húp....
Lục Thượng Hàn cầm lấy khăn ấm đưa cho cô...
Hắn đợi cô, đợi cô tự mình bước ra khỏi sự đau khổ này....
Đan Nghi hai mắt hoe đỏ:
- Em muốn về Đan gia!
- Bây giờ ư?
Lục Thượng Hàn nhướn mày:
- Cầm lấy phần tư liệu này , cùng ông ta phân định trắng đen, hay công bố với thiên hạ tội trạng xấu xa của ông ta?
Câu nói của hắn làm Đan Nghi kịp bừng tỉnh.
Sao cô có thể cứ như này mà trở về tìm Trần Hải Minh để đối chất được cơ chứ?
Trần Hải Minh có thể bảo vệ kĩ càng cho hai đứa con riêng của mình như vậy, chính bởi ông ta giỏi ngụy trang.
Giống như ngụy quân tử vẫn thường xuất hiện trong tiểu thuyết, trong mắt tất cả mọi người ông ta giữ hình tượng của một nhân vật chính diện, bất kể có ai đó vạch bộ mặt giả tạo đó của ông ta, thì cũng khó lòng mà được mọi người chấp nhận, và cũng rất khó mà gây ra tổn hại cho ông ta về mọi mặt.
Huống hồ, Đan gia trước giờ đều do Trần Hải Minh nắm quyền điều hành, Đan Nghi còn ít tuổi , lại không nắm rõ tình hình kinh doanh của gia tộc, nếu giờ trở về tìm ông ta đối chất, làm rùm beng việc này thì sẽ chỉ khiến cho danh tiếng Đan gia bị hủy hoại,giá trị cổ phiếu trượt dốc...
Đan gia chính là tâm huyết của ông ngoại và mẹ cô....
.... cũng chính là tài sản thuộc về cô, cô không thể tự mình làm ra việc hủy hoại danh tiếng vốn có đó của Đan gia.
Giết địch 1000, giết mình 800 là việc mà Đan Nghi không thể làm.
Cô khẽ mím môi.
Lục Thượng Hàn nhẹ nhàng nói:
- Em bình tĩnh chút, rồi tính tiếp, được không?
Đan Nghi gật gật đầu, cô nghĩ tới lúc trước, khi đối đầu với Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa....
Bản thân cô có thể thuận lợi hạ gục bọn họ là vì ngay từ đầu, hai người bọn họ đều không ngờ tới trí não cô đã hoàn toàn bình phục nên không hề đề phòng gì cô cả.
Giờ cô đã biết rõ con át chủ bài của Trần Hải Minh, nhưng ông ta thì vẫn không hay biết điều đó....
Vậy thì cô có thể lợi dụng chính điều này mà ra tay.