Trần Hải Minh nào có ngờ đến tất cả mọi chuyện đều là nhờ có Đan Nghi.
Nếu không phải vì Đan Nghi, thì Lục Thượng Hàn chẳng bao giờ lại đối xử khách xáo như vậy với một người không quen, và tốn thời gian quan tâm, hỏi han đến những chuyện linh tinh như thế.
Ngoài ra, quan tâm hỏi han tới việc gia đình, việc đời tư của người khác thì thật ra cũng là một việc làm không được lịch sự cho lắm.
Ấy thế nhưng Trần Hải Minh lại có vẻ như rất vui,bởi ông ta lại cho rằng danh tiếng của bản thân quả là không tồi, bản thân rất được người khác coi trọng... bởi đến ngay cả một nhân vật lớn như Lục Thượng Hàn mà còn nể mặt ông ta như vậy....thì chả phải nói đến những người khác nữa.
Ông ta cười mà rằng:
- Lần này tới đây,thật ra là có chút việc công phải làm, con gái tôi bận việc học hành và còn có nhiều việc phải làm. Thân là bậc trưởng bối, tất nhiên là tôi không thể tham lam mà chiếm dụng thời gian của con bé.
Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Lục Thượng Hàn rất không thoải mái.
Lí do mà Trần Hải Minh đưa ra, có thể qua mắt những người không biết chuyện... Nhưng Lục Thượng Hàn thì khác, hắn là người sớm hôm ở cạnh Đan Nghi, rất hiểu tình hình của cô,hắn biết cô rất yêu thương ba mình.... hắn rất nhạy cảm mà phát ra điều bất ổn từ phía ba của Đan Nghi.
Lục Thượng Hàn khẽ nhíu mày, Trần Hải Minh lại tiếp lời:
- À, Hàn thiếu, tôi tối nay đến đây dùng bữa cùng một người bạn và con gái của bạn tôi. Đây chính là cô con gái của bạn tôi,tên Ngọc Tâm.
Trần Ngọc Tâm bước lại, vừa nhìn thấy Lục Thượng Hàn thì đã thấy trái tim mình loạn nhịp...
Lục Thượng Hàn có dáng người cao lớn, cao hơn những người đàn ông bình thường cả một cái đầu, giờ đứng trước Trần Hải Minh - người có thân hình vốn không tồi, mà cũng vẫn cao hơn nhiều như vậy.
Khuôn mặt hoàn hảo, hàng lông mày rậm sắc nét, chiếc mũi cao đọc dừa, đôi môi mỏng đầy gợi cảm... ở hắn toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần nhưng lại vô cùng cuốn hút người đối diện.
Trần Ngọc Tâm trước giờ chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào đẹp trai, tuấn tú tới vậy, giọng điệu vốn đã e rè ngọt ngào thì giờ lại càng mềm mại thêm vài phần:
- Hàn thiếu gia!
Giọng điệu yêu kiều, nhẹ nhàng của cô ta vốn rất được lòng người khác, nhưng Lục Thượng Hàn lại không thích phong cách đó của cô ta, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Cái dáng vẻ cố gắng tìm cách đưa đẩy, tác động để hắn chú ý đến Trần Ngọc Tâm hơn của Trần Hải Minh lại càng làm hắn khó chịu.
- Hàn thiếu, tương kính không bằng vô tình gặp, tối nay có duyên gặp mặt như này, Hàn thiếu nếu không chê thì xin mời ở lại uống vài li, coi như nể mặt Trần mỗ tôi, có được không?
Trần Hải Minh cười,nói.... lời lẽ không giấu nổi vẻ nịnh bợ.
Cái này cũng không thể trách ông ta, tại S quốc này, ai gặp Lục Thượng Hàn mà lại không có ý nịnh bợ cơ chứ?
Nhưng sắc mặt Lục Thượng Hàn trùng xuống:
- Xin lỗi! Tôi vẫn còn có chút việc, xin phép đi trước!
Nói hết câu liền quay người bước đi.
Ánh mắt Trần Ngọc Tâm không khỏi nhìn theo bóng lưng hắn mãi, rõ ràng là rất có cảm tình với hắn, dường như rất lưu luyến, không nỡ buông xa.... kệ cho cái câu nói trước lúc rời đi của Lục Thượng Hàn đã có ý không mấy hữu nghị cho lắm... trong mắt cô ta, Lục Thượng Hàn vẫn là một soái ca hiếm gặp, khó tìm.
- Trần thúc,anh ấy là ai vậy?
Không khỏi tò mò, ả cất tiếng hỏi Trần Hải Minh, nét mặt không giấu nổi vẻ mê mẩn, say đắm, xuân tâm.
Trần Hải Minh đáp lại:
- Đó là Lục Thượng Hàn, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, lại có năng lực,sớm đã tiếp quản tập đoàn Lục Thị, là một tinh anh hiếm có trên thương trường. Nếu như ai mà có thể gả cho hắn thì.... tiền đồ không có hạn lượng....
Trong ánh mắt Trần Hải Minh không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ....
Trần Ngọc Tâm không khỏi nuôi hi vọng, cắn cắn môi nói:
- Vậy ba.... con có cơ hội không?
Ngọc Tâm ngày thường luôn giữ dáng vẻ yếu đuối, rụt rè....
Nhưng ngay sau khi gặp Lục Thượng Hàn thì cô ta đã không thể kìm chế được bản thân nên đã thẳng thắn, to gan mà nêu ra câu hỏi này.
Trần Hải Minh trầm ngâm suy ngẫm vấn đề này:
Trần Ngọc Tâm có cơ hội không?