Còn về Đường Sa Sa, cơ bản là không cần đến Lục Thượng Hàn cho người nhúng tay, ả đánh nhau với Diệp Mộng Kỳ đánh đến tơi tả...
Cuối cùng, cả hai dường như không phân thắng bại....
Mặt Đường Sa Sa bị cào xé ra nhiều vết rất sâu, tóc thì bị nhổ cả mảng, răng cũng bị gãy hai chiếc.
Diệp Mộng Kỳ thì bị gãy luôn hai chiếc răng cửa....
Rồi sau cùng, Đường Sa Sa, Bạch Văn Bình và Diệp Mộng Kỳ do là đối tượng tình nghi liên quan tới hoạt động làm ăn phi pháp nên đã bị người của sở cảnh sát bắt đi.
Khi bị giải đi, Diệp Mộng Kỳ gào khóc vô cùng thảm thiết, tội danh ấy nếu như bị truyền ra ngoài thì.... sang năm cô ta sẽ không có cơ hội mà vào lớp học chính thức của ngôi trường danh giá kia nữa.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, người của sở cảnh sát kiên quyết dẫn giải bọn họ về đồn....
Lục Thượng Hàn xuất hiện tại khách sạn này là bởi vừa có cuộc gặp khách hàng tại đây.... cho người giải quyết xong đám người to gan kia, hắn chuẩn bị đi ra khỏi khách sạn.
Nhưng khi bước qua một căn phòng, hắn bỗng bắt gặp một bóng người quen quen....
Hắn có chút bất ngờ.... đó không ai khác mà lại chính là ba của Đan Nghi, Trần Hải Minh.
Vài hôm trước, Trần Hải Minh đã đến trường học của Đan Nghi, nhưng ông ta còn bận rộn tới mức không bớt ra được chút thời gian để mà đi ăn cùng cô.... Thế nhưng lại có thời gian đến đây? Ông ta đến đây để bàn chuyện làm ăn ư?
Lục Thượng Hàn nhìn kĩ lại lần nữa thì thấy sát bên cạnh ông ta còn có một cô gái trẻ đang ngồi, cô gái ấy cũng tầm tầm tuổi Đan Nghi, cô ta lúc này đang ngồi nói chuyện rất thân mật với Trần Hải Minh.
Nhìn dáng vẻ hai người họ thì có vẻ như không phải là mối quan hệ nam nữ kia, mà giống như... cha con.
Ý nghĩ ấy khẽ lướt qua trong đầu, Lục Thượng Hàn còn có chút không dám tin.
Lúc trước, Đan Nghi có nói với hắn, cô là con gái độc nhất trong gia đình, ba mẹ hai bên đều không có anh chị em gì hết và cũng không hề còn họ hàng gì khác....
Vậy mà giờ, Trần Hải Minh không có thời gian ăn bữa cơm cùng Đan Nghi nhưng lại có thời gian ở lại thành phố này tận mấy ngày chỉ để ở cạnh cô gái này?
Hàng lông mày sắc nét của Lục Thượng Hàn nhíu chặt lại... cũng trong lúc này, Trần Hải Minh cũng đã nhìn thấy hắn.
Lục Thượng Hàn là nhân vật quá nổi tiếng, tuổi trẻ nhưng tiếng tăm thật sự không hề mờ nhạt.
Trần Hải Minh ngây người giây lát rồi vội cầm li rượu lên bước nhanh ra phía cửa.
Lục Thượng Hàn vốn chỉ là vô tình nhìn thấy ông ta... vì là người có quan hệ với Đan Nghi nên hắn mới có chút để tâm....
Không ngờ Trần Hải Minh lại cầm li rượu mà bước về phía mình,ông ta dù sao cũng là ba của Đan Nghi nên Lục Thượng Hàn cũng rất biết phép tắc mà không bước chân rời đi.
- Hàn thiếu....
Trần Hải Minh có vẻ như rất là vui mừng,nét mặt đầy vẻ ngưỡng mộ:
- Thật không ngờ có thể gặp Hàn thiếu ở đây, thật là vô cùng vinh hạnh!
Lục Thượng Hàn lễ phép gật đầu,Trần Hải Minh là ba của Đan Nghi, thì cũng giống như là ba của hắn, hắn lịch sự chào hỏi lại:
- Trần tiên sinh nặng lời rồi!
- Hàn thiếu, tuổi nhỏ tài cao, thật khiến người khác khâm phục, hôm nay tận mắt gặp thì đúng là phong độ xuất chúng, hơn người!
Lời nói của Trần Hải Minh khá là đằng hoàng,lịch sự... Nhưng cũng không giấu nổi sự nịnh bợ trong từng câu từng chữ....
Lục Thượng Hàn nhận ra ông ta, điều này cũng đủ khiến cho Trần Hải Minh có vài phần đắc ý, ông ta tự thấy danh tiếng và địa vị của mình quả nhiên là vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới thượng lưu...
Lục Thượng Hàn nói tiếp:
- Trần tiên sinh tới đây để thăm Đan tiểu thư sao?
Trần Hải Minh vốn biết,Lục Thượng Hàn là người vô cùng cao lãnh, tài năng hơn người,tất nhiên sẽ có tư cách để kiêu ngạo....Nhưng không ngờ, cậu ta không những chỉ nể mặt mình mà còn quan tâm hỏi han cả chuyện gia đình ông ta như này nữa....