Trong lòng Bạch Văn Bình vẫn luôn nhớ tới hình bóng một người khác.
Diệp Mộng Kỳ vẫn luôn nghĩ, Văn Bình đang mong nhớ ai, lúc trước Diệp Mộng Kỳ luôn cho rằng hắn vẫn luôn nghĩ tới Đan Nghi.
Hiện tại, Diệp Mộng Kỳ coi như đã hiểu, trước giờ vẫn chỉ có con ả Đường Sa Sa này câu hồn Bạch Văn Bình.
Mà Đường Sa Sa còn càng lúc càng quá đáng, dám cả gan công khai quyến rũ Bạch Văn Bình, hạ dược với Bạch Văn Bình... Diệp Mộng Kỳ vẫn cho rằng Bạch Văn Bình là một cao phú soái, nên sao có thể cho phép kẻ khác tranh giành hắn với mình?
Lúc này, vừa hay Đường Sa Sa lại đang bị Bạch Văn Bình ôm ghì trong lòng, Diệp Mộng Kỳ bừng bừng lửa giận, liên tiếp tặng cho ả Đường Sa Sa mấy cái bạt tai trời giáng.
Đường Sa Sa bị tát liên tiếp như vậy, đầu óc quay cuồng.
Đừng thấy ngày thường Diệp Mộng Kỳ tỏ vẻ yếu ớt như vậy.... đến thời khắc quan trọng, thậm chí còn thô bạo hơn cả Đường Sa Sa, bên đánh bên chửi lớn:
- Đánh chết cái đồ chuyên cướp giật bạn trai của người khác! Đồ tiện nhân! Tao đánh cho mày chừa cái tội lẳng lơ, loại mặt trơ trán bóng!
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mộng Kỳ đánh Đường Sa Sa lại nghe thấy cô ta mắng chửi như vậy, bất kì ai cũng không khỏi che miệng mà cười, chả một ai có ý định bênh vực Đường Sa Sa.
Chỉ có Hắc Khải thấy tình hình như vậy thì quay đầu ra hiệu cho mấy kẻ cấp dưới.
Cấp dưới của anh ta vội chạy tới lôi cổ cả ba kẻ họ mà tống ra ngoài.
Bị tống cổ ra bên ngoài rồi mà ba người họ vẫn còn không ngừng đấm đá nhau, nhưng việc chả liên quan tới mình nên Đan Nghi và Hắc Khải cũng lười quản.
Chỉ thấy phía bên ngoài, thuốc trên người Bạch Văn Bình phát tác, nguyên hình bại lộ, giống như một loại động vật đang thời động dục, chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê.
Đường Sa Sa bị Diệp Mộng Kỳ đánh vậy thì chắc chắn không phục, ả lao đến đấm đá Diệp Mộng Kỳ, kẻ xé áo, người thì túm tóc, đâu còn giữ được cái vẻ khuê nữ vốn tốn bao công sức ngụy trang thành.
Đan Nghi không khỏi lắc đầu ngao ngán, vì một kẻ như Bạch Văn Bình mà thành ra thế này thật không đáng.
Hắc Khải bước tới bên Đan Nghi, nói:
- Đan Nghi, đây là buổi ra mắt sản phẩm mới của cô.... cô để cho bọn họ gây chuyện vậy sao?
- Phản chăng bọn họ mất mặt chứ đâu phải tôi?
Đan Nghi suy nghĩ mọi chuyện rất thông suốt.
Khóe miệng Hắc Khải khẽ nhếch lên:
- Lần sau cô nói với tôi sớm chút, tôi sẽ cho người tống cổ bọn họ ra ngoài, tránh làm bẩn mắt bản thiếu gia như này! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thiếu gia đẹp trai ngời ngời thế này thì chẳng có bất kì cô gái nào đánh nhau vì bản thiếu gia.... haizzzz.
Hắc Khải thường ngày luôn giữ dáng vẻ cao lãnh cực đỉnh, lạnh lùng mọi lúc mọi nơi, là một cấm dục nam thần trong lòng không ít người.
Nhưng trước mặt Đan Nghi thì lại nói rất nhiều.
Tính cách của Đan Nghi lại có vẻ rất hợp ý với Hắc Khải, nhưng không phải là loại cảm giác tình cảm nam nữ....
Đan Nghi lườm Hắc Khải một cái rồi nói:
- Loại phụ nữ ấy vì anh mà đấm đá ghen tuông, anh thích không? Tôi có thể giới thiệu họ cho a đấy!
- Đa tạ! Đa tạ! Ý tốt tôi nhận rồi!
Chưa nói dứt câu,người đã lao vút đi như một cơn gió, hiển nhiên là cũng sợ sẽ gặp phải loại phụ nữ như hai người kia....
Đan Nghi thấy hắn như vậy thì không khỏi bật cười....
....
Trong một khách sạn ngay cạnh, ông chủ Lưu đã thuê được phòng,đang nằm thảnh thơi trên giường mà đợi Đường Sa Sa đưa món hàng kia đến cho mình thưởng thức....
Lục Thượng Hàn tối nay biết chuyện Đan Nghi đến tham gia buổi ra mắt sản phẩm mới kia thì hắn cũng đã sát sao quan sát tình hình của cô.
Biết chuyện ông chủ Lưu có ý đồ không tốt với Đan Nghi, hàng lông mày nhíu lại, trong ánh mắt thoáng nét giận giữ.
Dám dòm ngó tới cô gái của hắn sao?
- Phế bỏ Đường Sa Sa và cả lão già kia nữa!
Lục Thượng Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Lục Thiên lập tức nhận lệnh.
- Vâng, thiếu gia!
Ông chủ Lưu kia, ở trong phòng khách sạn đợi mãi mà không thấy Đan Nghi tới.... thay vào đó lại thấy một đám người lao tới đánh đập ông ta túi bụi.... Rồi sau đó lại bị người của cảnh sát bắt đi với tội danh liên quan tới nhiều việc làm ăn phi pháp....
.....⛔⛔ Hàn thiếu gia nổi giận rồi, có nhiều người đen đủi đây!!!