Tối nay, Đường Sa Sa chính là sánh đôi cùng người đàn ông lớn tuổi đó tới tham dự buổi ra mắt bộ sưu tập mới này.
Ngày trước, khi còn thân thiết với Đan Nghi, lấy được tiền bạc một cách quá dễ nên sớm đã tạo thành một thói quen khó sửa cho ả, không phải đồ tốt, đồ đắt tiền thì sẽ không mua.
Từ khổ mà được hưởng cuộc sống ăn sung mặc sướng thì dễ, từ ăn sung mặc sướng trở về cảnh khổ thì khó hơn lên trời...
Thói quen ấy, Đường Sa Sa sớm đã không thể sửa đổi.
Ả hiện tại không có nghề nghiệp, không có thu nhập... hết cách, ả đành lợi dụng cơ thể thanh xuân của mình mà moi tiền từ chỗ người đàn ông lớn tuổi kia.
Nhìn thấy Đan Nghi, Đường Sa Sa sững người,nụ cười trên môi nhạt dần.
Đan Nghi nhìn ả, đầy bình thản, không chút cảm xúc....
Đường Sa Sa đứng trước mặt Đan Nghi thì lại càng bị cái vẻ trong sáng, thoát tục của cô làm tôn lên cái sự thô tục, hèn mọn của bản thân ả.
Đường Sa Sa nghiến răng
- Đan Nghi, sao lại là cô!
Nói rồi ả vội dịch ra xa nhằm giữ khoảng cách với tên đàn ông lớn tuổi kia.... nhưng chả mấy chốc thì ông ta lại mò lại gần.
Đường Sa Sa lại nghĩ đến với thân phận địa vị một thiên kim tiểu thư như Đan Nghi,cô trước giờ đều không thiếu thứ gì.... còn ả thì chỉ còn cách cặp kè cùng lão già này mà kiếm kế sinh tồn.... càng nghĩ càng thấy bực tức, oán hận Đan Nghi.
Lại thấy Đan Nghi vẫn dáng vẻ thanh tao, thoát tục ấy,cao cao tại thượng và không chút để tâm tới ả...
Ả căm hận, đố kị như muốn phát điên...
Đợi Đan Nghi rời đi,ả ghé đến bên tai lão già đi cùng, thì thầm:
- Ông chủ Lưu, ông nhìn thấy con bé kia không?
Ông chủ Lưu thuận theo ngón tay ả chỉ, nhìn thấy Đan Nghi, thân hình, dung mạo thanh xuân và đầy khí chất của cô lập tức cuốn hút lấy sự chú ý của ông ta.
- Loại con gái đó không dễ đụng mà?
Ông chủ Lưu cũng coi như có chút hiểu chuyện, biết kẻ nào mình có thể đụng vào, biết ai là nhân vật không được phép tơ tưởng.
- Có gì mà không dễ đụng vào? Cô ta cũng chỉ là một con hàng rẻ mạt, tiền nhiều là được!
Đường Sa Sa cố tình hạ thấp Đan Nghi.
Bản thân ả đã bị dồn tới nước này rồi, trường học là nơi ả không còn cơ hội quay trở về, giờ mà có thể lôi theo Đan Nghi thì ả cũng coi như hả được chút giận.
Nghe vậy, ánh mắt ông chủ Lưu lóe sáng.
- Thật không?
- Tôi lại không biết cô ta là loại người gì sao? Đừng nhìn bề ngoài thanh cao, thuần khiết, thực tế thì từ trước tới giờ ả đều dựa vào làm công việc đó mà thỏa mãn thói tiêu sài phung phí của mình. Nếu ông chủ Lưu chịu chi tiền thì em đảm bảo cô ta sẽ phục vụ ông chủ Lưu đây rất chi là chu đáo đấy!
Ông chủ Lưu rất có hứng thú:
- Được! Cần chi bao nhiêu?
Đường Sa Sa giơ ra mấy đầu ngón tay.
Ông chủ Lưu lập tức rút ra một tập tiền lớn vất cho ả:
- Em cầm lấy mà lo việc này cho tôi, xong xuôi... em sẽ được thưởng thêm!
- Ông chủ Lưu yên tâm, em sẽ giúp ông chủ Lưu lo liệu ổn thỏa!
Ả hôn chụt một cái lên cái trán sân bay của ông chủ Lưu rồi xách túi lên, chậm rãi bước về phía Đan Nghi.
Ông chủ Lưu thì vội vàng đi tìm phòng, cởi đồ trần như nhộng, chuẩn bị thưởng thức " món hàng " thơm ngon.
....
Đường Sa Sa là người biết rõ nhất, muốn lừa Đan Nghi không phải chuyện dễ dàng.
Trước đây ả đã không ít lần ra tay hại Đan Nghi thế nên Đan Nghi chắc chắn sẽ rất cảnh giác với ả.
Như hiện tại, Đan Nghi thậm chí còn không thèm có chút để tâm tới sự có mặt của ả.
Nhất thời ả cũng chưa tìm ra được kế gì vẹn toàn.
Trước mắt ả chỉ còn cách hạ thuốc vào trong li rượu của Đan Nghi, lát nữa đành tùy cơ ứng biến vậy.
Nhìn thấy Đan Nghi đứng một mình, ả tiến sát tới, đợi cơ hội,đưa li rượu đã pha sẵn thuốc cho Đan Nghi.
- Đan Nghi!
- Đan Nghi! Việc lúc trước, coi như tôi có lỗi với bà, bà xem, giờ tôi cũng đã đến nước này rồi....bà thật không nghĩ tới tình cảm tỉ muội lúc trước sao?
Đan Nghi nhìn li rượu ả đưa cho mình, trong lòng đã đoán biết được ả định làm gì " cô ta thật không biết hối cải ".
Đan Nghi lặng lẽ nhìn ả....
Đường Sa Sa nói mà như đang muốn khóc:
- Đan Nghi, đến nước này rồi mà bà vẫn không chấp nhận tha lỗi cho tôi sao?