Vẫn may là hôm nay đi tham dự buổi lễ ra mắt bộ sưu tập trang sức nên mọi người đều ăn mặc vô cùng tươm tất nên Đan Nghi thắt chiếc khăn trên cổ cũng không bị coi là kì lạ quá mức.
Nếu là ngày thường thì chắc chắn sẽ bị mọi người soi mói, chỉ trỏ...
....
Đan Nghi đã có mặt ở nơi diễn ra buổi công bố.
Đan Nghi là người mới trong giới thiết kế trang sức, lại là lần đầu tung ra bộ sưu tập nên khách đến tham dự cũng không đông lắm.
Nhưng khiến Đan Nghi bất ngờ nhất lại chính là việc Hắc Khải đích thân ra mắt chuẩn bị, sắp xếp mọi việc trong buổi lễ công bố này.
Đan Nghi đứng phía bên dưới khán đài một khoảng khá xa,nhìn theo bóng dáng bận rộn của Hắc Khải.
"Hắc Khải trước giờ chắc đều luôn luôn nỗ lực như này " Đan Nghi thầm nghĩ trong bụng.
Buổi lễ chính thức bắt đầu, Hắc Khải đứng trên sân khấu,đưa mắt nhìn về phía Đan Nghi, nở nụ cười rạng rỡ trên môi...nâng li rượu lên có ý mời cô.
Đan Nghi lịch sự đáp lại...
Cũng ngay lúc đó, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút không tự tại, thì ra là Bạch Văn Bình, không biết đã có mặt ở đây tự khi nào?
Từ hôm " tỏ tình thành công " với Diệp Mộng Kỳ, Bạch Văn Bình cũng thật sự đã hẹn hò qua lại cùng cô ta. Diệp Mộng Kỳ vốn luôn ẩn mình dưới lớp bọc một thiên kim đại tiểu thư con nhà giàu.... Bạch Văn Bình nghĩ ở cạnh cô ta thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng, loại đàn ông như Bạch Văn Bình thì tính tiện nhân vốn đã ăn sâu vào máu, không dễ sửa.... Đã chấp nhận hẹn hò cùng Diệp Mộng Kỳ nhưng vẫn không quên được hình bóng của Đan Nghi, dò hỏi được hành tung của Đan Nghi là liền lao tới đây luôn.
Vì buổi lễ công bố tối nay chỉ là của một nhân vật mới trong giới thiết kế, nhân vật chính là " Lam Khánh " cũng không ra mặt nên yêu cầu mà Hắc Khải giành cho khách tới tham dự cũng không quá khắt khe... thế nên kẻ như Bạch Văn Bình cũng mới có cơ hội bước vào đây...
- Đan Nghi...
Bạch Văn Bình ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Đan Nghi lãnh đạm cất tiếng:
- Bạch tiên sinh hôm nay không dẫn Diệp tiểu thư cùng đi sao?
- Đan Nghi em biết rõ là trong tim anh...
Nắm lấy thời cơ, Bạch Văn Bình định tiếp tục buông lời tán tỉnh...
- Chỉ cần em đồng ý,.... thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể đá Diệp Mộng Kỳ mà!
- Câu này,anh nên nói trước mặt Diệp Mộng Kỳ.
Nói xong, Đan Nghi đưa mắt nhìn ra phía sau lưng Bạch Văn Bình.
Nơi đó, Diệp Mộng Kỳ đang đứng...
Đan Nghi đã cố tình giới thiệu một phần mềm trên mạng tới tay Diệp Mộng Kỳ....cài đặt phần mềm này trên di động của Bạch Văn Bình thì có thể tùy ý theo dõi định vị nơi mà Bạch Văn Bình đang xuất hiện mà hắn thì lại tuyệt đối không thể phát hiện ra.
Đan Nghi nhìn thấy bộ dạng Diệp Mộng Kỳ lúc này thì biết ngay rằng cô ta đã sử dụng phần mềm đó.
Thật đáng tiếc, cô ta vẫn đến quá muộn nên không kịp nghe câu nói khi nãy của Bạch Văn Bình.
Nếu không thì, bây giờ lại có náo nhiệt để coi rồi.
Bạch Văn Bình quay lại, thấy Diệp Mộng Kỳ, vội cười:
- Mộng Kỳ, em tới rồi à!
Đan Nghi tranh thủ cơ hội bọn họ chào hỏi nhau mà ngồi ra vị trí cách xa Bạch Văn Bình.
Nhưng quả đúng là sợ cái gì thì y như rằng cái đó lại đến.
Đan Nghi vừa ngồi xuống vị trí khác thì lại bắt gặp ngay một khuôn mặt mà cô thật chả muốn gặp lại.
Đó là Đường Sa Sa và một người đàn ông lớn tuổi.
Từ khi bị khai trừ ra khỏi ngôi trường đó, Đường Sa Sa cũng không dám về nhà nên đành cố ở lại thành phố này.
Cô ta tuy có chút thông minh nhưng lại không có bằng cấp, cũng không có kĩ năng lại còn sợ khó sợ khổ nên không tìm được việc làm thích hợp.
Chưa đến mấy ngày thì đã " bén duyên " với một hào phú chân đất, tình cảm có vẻ rất là nồng thắm.
Người đàn ông lớn tuổi đó tầm hơn 50 tuổi, trên đỉnh đầu có một khoảng trắng bóng, chỉ còn cách chải tóc ở hai bên sang để che bớt cái khoảng trống đó đi... nhưng tóc vốn ít nên đúng là lực bất tòng tâm, khiến cho đầu ông ta thoạt nhìn giống như là mảnh ruộng sau thu hoạch, để lại những đám rơm rạ chỗ ít chỗ nhiều....