Uống xong li sữa nóng,ăn chút đồ, Đan Nghi chính thức bắt tay vào công cuộc thiết kế đồ trang sức...
Cô gửi bản vẽ nháp cho Hắc Khải xem qua....
Rất nhanh, Hắc Khải đã trả lời lại tin nhắn:
- Thiên tài, rất không tồi mà!
Đan Nghi đọc tin nhắn mà có thể tưởng tượng ra điệu bộ đắc ý của Hắc Khải lúc này... là một người có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề,Hắc Khải cũng đã nêu ra hai ý kiến để sửa chữa....
Cùng với Hắc Khải thảo luận một lúc, Đan Nghi đã phát hiện ra tuy những chỗ mà hắn muốn sửa chữa có gây ra một chút ít tổn hại cho ý tưởng thiết kế ban đầu nhưng lại nâng cao được giá trị về hiệu quả sản xuất và tiết kiệm được không ít về tiền vốn cần bỏ ra.
Đan Nghi hiểu rằng, Hắc Khải tuy là người rất có phẩm vị và con mắt thẩm mĩ, nhưng với bản chất của một thương nhân thì nhiều lúc vẫn cần phải đứng ở góc độ kim tiền, lợi nhuận mà suy nghĩ, tính toán.
Thỏa hiệp cũng là một trong những phẩm chất, kĩ năng mà đến hiện tại Đan Nghi mới học được.
Cũng rất nhanh, hai người họ thống nhất xong về các mẫu thiết kế sẽ sử dụng trong lần hợp tác này.
Hắc Khải gửi tới cho Đan Nghi một icon mặt mếu, kèm theo dòng tin:
- Rõ ràng là tôi quen em trước vậy mà lại bị Lục Thượng Hàn hớt tay trên!
Đan Nghi bật cười, đúng là một năm trước cô và Hắc Khải đã có gửi email qua lại, nói chuyện... chỉ là khi đó cả hai đều không biết rõ thân phận của nhau và cũng chưa bao giờ gặp nhau cả.
Cô trả lời tin nhắn của Hắc Khải:
- Anh cũng đã hớt tay trên về những bản thiết kế của tôi rồi đó thôi!
Hắc Khải gửi lại một icon tỏ vẻ đang cảm thấy rất là mãn nguyện.
- Những mẫu thiết kế lần một của em đã được sản xuất ra mẫu trưng bày rồi, ngày mai sẽ là buổi lễ giới thiệu sản phẩm, em chuẩn bị đến tham dự nhé!
Đan Nghi ngẫm nghĩ giây lát, giác quan thứ 6 khiến cô không muốn làm vậy... huống hồ,cô cũng không muốn để Lục Thượng Hàn biết, nếu hắn mà biết thì chắc chắn sẽ ra tay giúp cô, đấy lại là điều mà cô rất là không mong muốn.
- Nhà thiết kế không muốn công khai danh tính, vậy nên có thể giữ chút thần bí không?
Đan Nghi hỏi lại.
- Được! Em nghĩ ra một nghệ danh đi,những việc còn lại cứ để tôi lo!
Hắc Khải hiểu những điều mà cô lo lắng.
" Lam Khánh "
Nghĩ một lúc khá lâu, Đan Nghi gõ ra hai từ đó.
Lúc trước, mẹ cô, Đan Khánh cho ra mắt bộ sưu tập đầu tiên lấy màu lam làm chủ đạo, sau này vẫn được người ta nhớ tới với tên gọi " sắc lam ".
Hơn nữa tên mẹ cô có chữ Khánh...
Lấy nghệ danh " Lam Khánh " khiến cô có cảm giác mẹ vẫn luôn ở bên cô. Di nguyện của mẹ, bản thân cô sẽ là người hoàn thành.
Hắc Khải lưu lại nghệ danh của cô.
Tuy là Đan Nghi không có ý định lộ diện trong buổi lễ công bố này.
Nhưng nghĩ tới những mẫu thiết kế trên giấy vẽ của mình lần đầu tiên được làm thành thành phẩm, cô vẫn có dự định đến tham dự với tư cách một người khách đến tham quan, chiêm ngưỡng...
Là một nhà thiết kế, có thể đến hiện trường,lắng nghe ý kiến của mọi người thì sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển trong tương lai...
....
Cũng trong đêm ấy Đan Nghi lại bị Lục Thượng Hàn hành hạ " dã man "...
May mà giờ đang là thời gian nghỉ hè, hàng ngày cô cũng không cần phải làm gì nên có thể ngủ thoải mái đến đẫy giấc mới dậy.
Chứ nếu như là ngày thường vẫn cần đến trường thì Đan Nghi chắc chắn sẽ trụ không nổi mất...
Tối hôm sau....
.... khi chuẩn bị để đi tham gia buổi lễ ra mắt sản phẩm mới thì Đan Nghi mới phát hiện ra tình trạng bi thảm của mình lúc này...
Thường ngày, Lục Thượng Hàn rất chú ý không để lại vết hôn ở những khoảng da thịt dễ lộ ra ngoài trên cơ thể cô... nhưng hai ngày qua có thể vì biết cô đã được nghỉ hè nên hắn có chút thoải mái quá mức rồi....
Lúc thay đồ Đan Nghi mới phát hiện ra những vết hôn, vết cắn trên cổ mình khó mà che đi được...
Giờ đang là khoảng thời gian nóng nhất trong năm nên cô đâu thể diện đồ quá mức kín cổng cao tường?
Lục Thượng Hàn, nghĩ đến người đàn ông này, có lúc cô chỉ muốn lao tới cắn xé hắn cho bõ tức....
Không còn cách nào khác, Đan Nghi đành tìm một chiếc khăn lụa mỏng thắt thành chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh ở cổ, vừa hay có thể che đi những dấu vết nhạy cảm kia....