Mẫu túi này,là mẫu đắt nhất trong shop.
6 dãy số, 12 vạn ( tầm 420 triệu vnd)
Đắt hơn chiếc túi khi nãy Diệp Mộng Kỳ mua vừa tròn 6 lần.
Mà số tiền mà Diệp Mộng Kỳ bỏ ra để mua chiếc túi ấy không biết là đã tiêu tốn mất mấy tháng tiền công lao động vất vả của ba mẹ cô ta.
Còn với Đan Nghi,12 vạn ấy, cũng chỉ là tiền tiêu vặt trong một tuần mà thôi.
Đan Nghi cũng không để ý tới giá cả của chiếc túi mà chỉ cảm thấy chiếc túi ấy rất thích hợp với dì Dương thôi.
Diệp Mộng Kỳ có chút không tin.
- Cô chắc chắn mình sẽ mua nổi không?
- Ôi! Đúng rồi! Mua chiếc túi này xong thì tháng này....
Đan Nghi nhăn nhó khổ sở...
Diệp Mộng Kỳ nghe vậy thì để lộ ra vẻ đắc ý, kiểu " Tôi biết ngay là cô mua không nổi chiếc túi đắt tiền ấy mà lại ".
-..... không thể mua mẫu kính mới nhất của VR rồi.
Đan Nghi nói nốt câu.
Nét mặt Diệp Mộng Kỳ lại khó coi hơn nữa, những tưởng Đan Nghi mua chiếc túi này thì sẽ không còn tiền tiêu sài nữa, nào ngờ người ta chỉ là không mua được một chiếc kính mới mà thôi.
Nhân viên trong shop lúc này,thái độ thay đổi đến 180 độ:
- Chiếc túi này rất thích hợp với tiểu thư, tiểu thư trẻ trung xinh đẹp như này, mặc đồ gì cũng rất là dễ kết hợp, mẫu túi tiểu thư chọn thật sự quá hợp với tiểu thư luôn đấy ạ!
- Tôi mua để tặng dì của tôi!
Nhân viên shop: "....."
- Tiểu thư thật tinh tường,chiếc túi này thật sự hợp với người trung trung tuổi chút ạ!
Đan Nghi thật muốn lườm cho nhân viên shop một cái....sau này bản thân mà có mở tiệm, thì nhất định phải tập trung bồi dưỡng cho đội ngũ nhân viên thật là tốt.... tố chất như những nhân viên này... nếu không phải thương hiệu túi này quá lớn thì sản phẩm trong shop này liệu sẽ bán nổi mấy chiếc đây?
Đan Nghi rút thẻ ra quẹt, kí tên, rồi dặn thêm:
- Nhờ cô xuất hàng trực tiếp tại shop ở thành phố S, đây là địa chỉ người nhận.
Cô viết ra giấy địa chỉ của Đan gia và cả số điện thoại của dì Dương.
- Tiểu thư, cứ để chúng tôi phát hàng từ đây đến địa chỉ này cho tiểu thư nhé. Vì cô mua hàng và thanh toán đều ở đây mà.
Nhân viên bán hàng vội can ngăn, vì nếu trực tiếp phát hàng tại shop ở thành phố S thì tiền % của cô ta sẽ chỉ được một phần rất thấp.
Chính vì nắm được điều đó nên Đan Nghi mới yêu cầu như vậy.
Cô sao phải giúp cho mấy kẻ coi thường mình được hưởng lợi vậy chứ?
- Theo quy định đối với hội viên cao cấp của nhãn hàng này thì khách hàng có thể tùy ý chỉ định cửa tiệm để phát hàng, không phải sao?
Đan Nghi vốn có thẻ VIP kim cương của nhãn hàng này nên nắm rất rõ các quy tắc ưu tiên này.
Nhân viên cửa hàng nghẹn họng, chỉ còn cách cung kính trả lời:
- Tất nhiên ạ, chúng tôi sẽ phát hàng tại địa chỉ mà tiểu thư vừa yêu cầu!
- Cảm ơn!
Đan Nghi cầm lại thẻ.
Nhân viên shop nhìn thấy chiếc thẻ VIP và thông tin về những sản phẩm mà Đan Nghi đã từng mua thì đều cảm thấy xấu hổ về thái độ của mình khi nãy.
Vốn dĩ nhìn cách cô ăn mặc xuề xòa là vậy, thì không ai muốn thật lòng tiếp đón cô, mà đều đi chăm chút, phục vụ Diệp Mộng Kỳ.... nào ngờ trong tay Đan Nghi lại nắm giữ thẻ VIP kim cương, chiếc túi 12 vạn vẫn chưa phải là chiếc túi đắt nhất mà cô đã từng mua của hãng.
Diệp Mộng Kỳ còn kinh ngạc hơn, nghĩ đến thái độ coi thường vừa xong của mình đối với Đan Nghi thì sắc mặt cô ta lại càng tệ.
Cô ta xách lấy chiếc túi mình vừa mua, cũng không còn tâm trạng mà kiêu ngạo, khoe khoang nữa.... bước nhanh ra khỏi shop.
Đan Nghi vừa bước ra khỏi shop thì thấy Bạch Văn Bình đang ôm một bó hoa, không biết đang đứng đợi ai nữa.
Phản chăng không phải tìm cô là cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Đan Nghi vội đi nhanh qua một bên, vờ như đang mua chút bánh kẹo để tránh không bị Bạch Văn Bình nhìn thấy.
Diệp Mộng Kỳ bước ra khỏi shop thì nhìn ngay thấy Bạch Văn Bình, đôi mắt ả sáng rực lên, bước nhanh về phía hắn:
- Văn Bình học trưởng!
Diệp Mộng Kỳ cũng mới quen Bạch Văn Bình và chỉ biết gia đình Bạch Văn Bình tại thành phố S cũng được coi là có chút máu mặt.... thực ra thì cái thân phận ấy sớm đã không còn từ khi mà Bạch gia bị Đan gia tuyệt giao rồi.