Nghe Đan Nghi nói vậy, ánh mắt Hắc Khải vũng sáng bừng lên:
- Cô nói đúng! Sự hợp tác giữa hai chúng ta được thiết lập trên cùng một tiêu chuẩn cơ bản về thẩm mĩ và nhân phẩm của cả đôi bên, chứ không phải thiết lập trên bản thân ai khác cả.
Hắc Khải cầm tách cafe lên:
- Nào,cạn li này, chúc đôi bên hợp tác vui vẻ, thuận lợi!
Đan Nghi cũng cầm li cafe lên, cụng li cùng Hắc Khải.
Mọi việc coi như đã quyết định xong, Đan Nghi thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn khá nhiều... tự hứa với lòng sẽ phải nâng cao tinh thần trách nhiệm với công việc hơn nữa....năng lực của bản thân được người khác công nhận, cũng ý vị rằng, sau này bản thân nhất định không ngừng phấn đấu, có vậy mới có thể giữ vững được sự tin tưởng của người ta.
- Tôi đưa cô về!
Hắc Khải đứng dậy.
- Không cần đâu. Tôi tự về được rồi!
Đan Nghi liếc nhìn con siêu xe nổi bần bật của hắn đỗ trước cửa quán cafe, nếu để hắn đưa về thì không biết sẽ bị bao người nhìn ngó nữa...
Hắc Khải cũng không gượng ép cô, chủ yếu là do sợ bị Lục Thượng Hàn tẩn cho trận, hắn cười cười,giơ tay chào cô:
- Vậy tôi đi trước đây!
Nói rồi ra quầy thanh toán....
Hắc Khải rời đi.
Đan Nghi chậm rãi cất bước ra ngoài.
Ánh nắng ấm áp,không khí xung quanh thật sự rất dễ chịu.
Đan Nghi đang định vẫy tay bắt taxi về trường học, một bóng người đứng chắn đường cô.
Là Bạch Văn Bình.
Hắn vẫn còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt cô sao?
Đan Nghi vòng qua hắn, đi nhanh về phía trước.
- Đan Nghi!
Bạch Văn Bình chạy đuổi theo, gọi tên cô, khuôn mặt đầy vẻ hối hận, đau khổ.
- Đan Nghi anh có chuyện muốn nói với em!
Đan Nghi thật không muốn để tâm tới hắn, hối hận, đau khổ gì chứ?
- Nhưng tôi chả có gì muốn nói với anh cả!
Đan Nghi nhìn hắn đầy vẻ khinh thường.
- Đan Nghi, việc giữa anh và Đường Sa Sa, thực sự là do cô ta quyến rũ anh trước, em hãy tin anh đi! Trước giờ anh không hề nghĩ đến việc sẽ bội phản em cả!
Bạch Văn Bình vội vàng nói nhanh.
Giờ hắn mới hiểu ra rằng, khi trước hắn đã phạm một sai lầm lớn tới nhường nào, bất kẻ một phương diện nào thì Đường Sa Sa cũng không bằng nổi một góc nhỏ của Đan Nghi.
- Bạch Văn Bình, anh nghĩ quá nhiều rồi! Tôi không hề quan tâm tới chuyện giữa anh và Đường Sa Sa.
Nói rồi, giơ tay ra bắt taxi, mở cửa xe, bước lên xe.
- Đan Nghi, Đan Nghi!
Bạch Văn Bình đuổi theo chiếc xe...
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tràng dài khói xe và cát bụi....
Đan Nghi chả thèm quản hắn, đi thẳng về trường học, việc của cô còn chất đống đây, làm gì có thừa thời gian mà để ý đến kẻ tiểu nhân như Bạch Văn Bình chứ?
Vừa về đến chỗ ngồi, dì Dương gọi đến.
- Dì Dương!
Nghe thấy giọng nói của dì Dương thì tâm trạng Đan Nghi bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều. Từ khi mẹ cô qua đời,đều là dì ở bên chăm sóc cô... Đan Nghi luôn coi dì là người thân ruột thịt của mình.
- Đại tiểu thư, thời gian này tiểu thư vẫn ổn chứ? Lục thiếu gia đối với tiểu thư ra sao?
Dì Dương hỏi cô, câu nói bao hàm ý sâu xa.
- Rất tốt ạ!
Đan Nghi khẽ cười, đáp lại.
Dì Dương tiếp tục căn dặn:
- Đại tiểu thư, giờ tiểu thư lớn rồi! Phải chú ý bảo vệ bản thân, đừng để bản thân bị tổn thương. Đàn bà con gái, cơ thể vốn dĩ mềm yếu, chịu không nổi thương tổn đâu. Nhưng dù thế nào chăng nữa, trong mắt dì thì con vẫn còn như một đứa trẻ nên dì cũng không thể không quan tâm nhắc nhở.
Đan Nghi biết là dì quan tâm mình nên cười mà rằng:
- Cháu hiểu mà, dì cứ yên tâm!
- Đồ ta gửi cho tiểu thư, hôm nay chắc sẽ tới đó, con nhớ đi nhạn nhé!
- Vâng ạ!
Đan Nghi bừa tắt điện thoại thì bỗng một bạn học ôm gói đồ chạy đến bên cô.
- Đan Nghi, đồ của cậu này!
Nói rồi đưa hộp đồ cho Đan Nghi.
- Cảm ơn cậu nhé!
Đan Nghi lịch sự cảm ơn, trong lòng thì đang đang tò mò muốn biết gì Dương gửi gì cho mình.
......
Dì Dương gửi gì cho Đan Nghi đây??