Lục Thượng Hàn cúi xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Đan Nghi...
Mỗi lần đến kì, hai ngày đầu, Đan Nghi sẽ đau bụng vô cùng, lại thêm việc hôm nay ra mặt bóc mẽ hành vi trộm cắp của Đường Sa Sa, cũng mất khá nhiều công sức nữa...
Thế nên giờ cô đang vô cùng là mệt mỏi...
Lục Thượng Hàn giơ tay ra,để lên bụng dưới của Đan Nghi, bàn tay ấm nóng đặt lên đó khiến cô thấy dễ chịu hơn không ít.
Hắn khẽ xoa xoa bụng cho cô rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Đỡ hơn chút nào không?
- Có ạ!
Đan Nghi dựa vào vai hắn.
- Bác sĩ nói em bị thương, chuyện là thế nào?
Lục Thượng Hàn vẫn có chút không yên tâm.
Đan Nghi giơ cánh tay lên cho hắn nhìn:
- Đây, anh nhìn coi... vết tím này có thể trách ai khác sao? Có trách thì trách anh mới đúng ý!
Lục Thượng Hàn cầm lấy tay Đan Nghi, bên trên có vết bầm tím... người khác không biết bị sao,chứ bản thân hắn thì biết quá rõ luôn.
Đó là dấu vết do hắn gây ra trong mỗi cuộc ân ái giữa hai người.
Hắn bật cười, giờ mới thật sự yên tâm.... tiếp tục xoa bụng cho Đan Nghi.
Đan Nghi cảm nhận nguồn hơi ấm nơi bụng dưới.... ôm lấy cánh tay hắn rồi từ từ nhắm mắt lại, như một chú mèo lười, dựa vào người Lục Thượng Hàn... ngủ ngon lành.
Lục Thượng Hàn đợi cô say giấc, đặt cô nằm ngay ngắn rồi mới nhẹ nhàng cất bước ra ngoài....
- Lục Thiên, gọi cho bên trường học, lệnh cho họ làm theo quy định mà giải quyết việc của Đường Sa Sa.
Giọng nói của hắn đầy nghiêm khắc, nét mặt lạnh lùng đáng sợ.
Lục Thiên là người trợ lí thân cận của hắn, theo phục vụ hắn từ khá lâu, nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ thấy Lục Thượng Hàn tức giận như này.
Ngay như khi nãy,vì vội vàng đến gặp Đan Nghi nên Lục Thượng Hàn đã tự lái xe tới, hắn chạy xe với tốc độ rất cao, cao hơn tốc độ của Lục Thiên không chỉ một lần.
Lục Thiên nhận lệnh:
- Vâng, thiếu gia. Thế còn buổi họp...
- Lui lại vô thời hạn!
Lục Thượng Hàn đáp lại đầy lãnh đạm.
- Cuộc họp này vô cùng quan trọng, đối phương...
Lục Thiên cố tình nhắc lại..
- Lui lại!
Lục Thượng Hàn kiên định.
Lục Thiên đành nhận lệnh:
- Vâng thưa thiếu gia!
Lục Thượng Hàn quay lại phòng bệnh, Đan Nghi vẫn đang say giấc.
Bên trường học đã có thông tin truyền đến, Đường Sa Sa vì trộm cắp bài luận văn của Đan Nghi xong lại còn quay lại vu oan cho Đan Nghi là kẻ trộm, vấn đề nhân phẩm của cô ta đã bị hồ nghi nghiêm trọng, vốn dĩ là sẽ bị đưa xuống lớp dự bị.
Nhưng ả lại còn ra tay hành hung Đan Nghi, không bàn đến chuyện Đan Nghi bị thương hay không, chỉ cần nói đến hành động ra tay đánh bạn cùng lớp như vậy đã đủ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới vấn đề an ninh trật tự trong nhà trường.... đã bị ban giám hiệu phán định là không còn đủ tư cách để theo học trong trường nữa.
Thế nên kết cục cuối cùng bị khai trừ là không tránh khỏi.
Nếu như Lục Thượng Hàn mà còn gây thêm áp lực nữa thì hậu quả mà Đường Sa Sa phải nhận còn thê thảm hơn nữa.
Ngay trong ngày hôm đó,trường học đã ra công cáo, công khai khai trừ Đường Sa Sa.
Bạn bè cùng lớp cũng không một ai ra mặt để xin cho Đường Sa Sa, ả ta lúc trước đã ăn trộm rất nhiều tiền của Đan Nghi, ngày ngày mời rất nhiều người đi ăn đi uống.... nhưng nói cho cùng, kết giao được cũng chỉ toàn là những kẻ
" cẩu nhục bằng hữu " chứ không hề có một ai là bạn bè tâm giao cả.
( cẩu nhục: thịt chó)
Huống hồ ả còn ăn trộm, ăn cắp, lừa dối tận mấy lần như vậy... mọi người đều đã nhận ra được phần nào bộ mặt thật của ả rồi.... không một ai muốn có quan hệ gì với một kẻ như vậy.
Đường Sa Sa vốn định tìm ba mẹ ả đến cầu xin nhà trường... nhưng Đường gia, Bạch gia đắc tội với Đan gia như vậy, tự thân khó giữ chứ còn nói gì đến việc giúp ả.... bọn họ giờ còn đang đau đầu mệt óc mà xử lí việc ở nhà....
Hơn nữa, ngôi trường này vốn vô cùng hà khắc....
Lần này ví dụ Đan Nghi là kẻ đạo bài thật thì cũng chưa chắc đã được lương tay huống hồ là một sinh viên bình thường nhiều tai tiếng như Đường Sa Sa.