Nhưng thời gian này bản thân Đường Sa Sa lại không có tâm trạng để mà tập trung cho việc học. Thế nên chuyện làm luận văn đến giờ ả vẫn chưa có chút ý tưởng gì trong đầu.
Nếu muốn giành xuất ưu thì thật là khó hơn lên trời!
Giảng viên trong ngôi trường này đều vô cùng lợi hại và cũng rất nghiêm khắc.... không dễ dàng để sinh viên thông qua.
Bài luận văn này giống như một bài kiểm tra cuối mỗi học kì vậy... chỉ khi mà tất cả các phương diện đều đạt đến sự hoàn hảo tuyệt đối thì mới có thể giành được điểm ưu.
Giờ ả nhìn thấy bản nháp bài luận của Đan Nghi với đề tài mới mẻ là vậy, nội dung lại hoàn thiện như thế thì sao có thể không động lòng?
Ả không làm mà hưởng quen rồi...
Trước giờ ả lấy quá nhiều đồ từ trong tay Đan Nghi... giờ lấy bài luận này tất nhiên là càng đơn giản hơn rồi.
Nghĩ đến đây,ả lập tức nhìn ngó xung quanh, thấy không ai để ý đến ả,liền lập tức giấu quyển bản thảo luận văn của Đan Nghi vào bên trong áo rồi nhanh chóng trở về vị trí của mình, đút ngay bản thảo đó vào trong balo.
Đan Nghi cầm hộp sữa chua vào lớp, Đường Sa Sa có tật giật mình, đứng ngồi không yên.
Ả định xin về sớm, nhưng nếu vậy thì lộ liễu quá, dễ khiến Đan Nghi nghi ngờ.
Vậy nên ả đành cố gắng giữ nình tĩnh mà ở lại, cố tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra...
Đan Nghi như không phát hiện ra chuyện gì cả....
Giờ tan học...
Đường Sa Sa vội vàng cầm lấy balo rồi phóng như bay ra ngoài...
Đan Nghi thu dọn sách vở, phát hiện bản thảo luận văn của mình không cánh mà bay...
Mất rồi?!
Nghĩ đến biểu hiện bất thường khi nãy của Đường Sa Sa... ánh mắt Đan Nghi thoáng qua nét lạnh băng.
Đường Sa Sa cái kẻ chuyên trộm đồ này, lẽ nào không biết điểm nào là điểm buộc phải dừng lại sao?
Đã vậy thì ả thật sự không xứng để ở lại trong lớp học này nữa,cũng không xứng để ở đây mà rình rập trộm đồ của cô.
Để ả ở lại đây giống như giữ một quả bom nổ chậm bên người vậy...
Đan Nghi vừa nghĩ vừa cất bước ra về.
Đường Sa Sa đứng từ xa nhìn theo bóng dáng Đan Nghi, mừng thầm trong lòng.
Giờ bản thảo bài luận văn của Đan Nghi đã rơi vào tay ả... thoạt nhìn thôi cũng đủ biết, bản thảo này Đan Nghi vừa mới viết xong, chắc chắn chưa kịp lưu lại.
Giờ Đan Nghi chắc chắn sẽ phải đau đầu rồi, một người dù có thông minh tới mấy thì muốn khôi phục lại một bài luận văn, một ý tưởng như này cũng không dễ dàng chút nào.
Nhưng Đường Sa Sa nhầm rồi!
Từ khi Đan Nghi tỉnh táo lại sau vụ tai nạn kia thì trí nhớ của cô đã trở nên phi phàm vô cùng.
Phần luận văn này vốn dĩ do cô nỗ lực, khắc khổ mà hoàn thành... giờ muốn khôi phục lại thì quá ư là đơn giản.
Đường Sa Sa chỉ có thể lấy trộm được một chút sản phẩm tư duy đó thôi chứ sao trộm đi được tài trí thông minh của Đan Nghi?
Đan Nghi thậm chí còn chẳng mấy để tâm tới việc này...
....
Đường Sa Sa lấy được phần bản thảo đó thì cứ nghĩ là mình đã kiếm được bảo vật... ả nhanh chóng chép lại phần bản thảo đó vào máy tính cá nhân...
Tuy đây chỉ là phần bản thảo thôi nhưng Đan Nghi đã viết hết sức là tỉ mỉ, cẩn thận... không thua kém gì một bản luận văn hoàn thiện.
Đường Sa Sa còn chả cần động não mà cứ vậy chép lại vào máy tính.
Rồi ả nhanh chóng in ra..
Bài luận văn đến lúc đói sẽ phải trực tiếp trình bày trước cả lớp và phải giải đáp cả những vấn đề mà giáo viên đưa ra.
Bây giờ bài luận của Đường Sa Sa và Đan Nghi là y hệt nhau... ả phải nắm trước thời cơ mà trình bày luận văn trước...
.....
Ngày nộp luận văn...
Đường Sa Sa tìm gặp giáo viên:
- Thưa thầy,em hôm nay có chút việc nên cần phải về sớm, thầy có thể cho em trình bày bài luận văn trước được không ạ?
.....
Tiếp đến sẽ thế nào đây?