Ông Xã Chày Bửa

Chương 8: Không có công không nhận quà...




Mới mấy năm không gặp, không ngờ,cô đã lớn phổng phao và dễ khiến người khác muốn phạm tội như vậy rồi...

Không để ý tới phản ứng của hắn, Mạc Yến vẫn còn dương dương tự đắc vì câu lúc nãy của hắn.

Không hứng thú ư? Càng tốt!

Nếu có thể giữ khoảng cách thích đáng thì còn tốt hơn nữa.

Tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn, vuốt tóc ra sau mang tai,cô quay sang nhìn hắn, điềm tĩnh nói:

- Lần sau trước khi bước vào phòng nhớ gõ cửa!

- Cái nên nhìn, cái không nên nhìn đều nhìn hết rồi, còn cần thiết nữa sao?

Hắn cũng rất bình tĩnh đi đến bên cạnh cô, giọng nói đầy vẻ chế giễu.

Sắc mặt vừa mới hồi phục bình thường của cô,nghe xong câu nói của hắn lại biến sắc.

Gì mà không cần thiết? Cô là con gái, đến bạn trai còn chưa có,giờ bị hắn nhìn thấy hết rồi, cô quá đen đủi mà.

Bắc Tân Khởi buồn cười nhìn vẻ mặt giận giữ mà hết sức đáng yêu của cô,xòe bàn tay, rồi để lên bàn trang điểm một chiếc hộp chuyên đựng đồ trang sức.

- Quà của cô này!

Giọng hắn rất dịu dàng, mang chút ý cười, như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, Mạc Yến có chút thất thần.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ra đi đâu về hắn đều nhớ chuẩn bị quà cho cô, riêng điểm này từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi.

Mạc Yến có lúc đã nghĩ rằng,đấy có phải điều gián tiếp chứng minh trong lòng hắn,cô có một trí đặc biệt? Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng rất nhanh ý nghĩ đó đã bị bản thân cô quên ngay sau đó.

Hắn không phải mẫu người cô thích và dường như cô cũng không phải mẫu người lí tưởng của hắn, cô và hắn đã quá thân quen, giữa họ giống như người thân trong gia đình.

Bắc Tân Khởi tự tay mở hộp quà ra, một thứ ánh sáng màu hồng từ chiếc hộp phát ra.

Ánh sáng đó đã thu hút ánh nhìn của Mạc Yến....

Chiếc hộp không to, bên trong là một sợi dây chuyền, sợi dây màu trắng bạc, mặt dây là hai ngôi sao giao nhau, ở giữa lạm thêm một viên kim cương màu hồng khá lớn, tạo điểm nhấn cuốn hút...

Mạc Yến học chuyên ngành thiết kế trang sức, có chút hiểu biết về kim cương, chỉ nhìn một cái là biết giá trị liên thành của sợi dây rồi.

Không nói đến mẫu thiết kế,chỉ nói một mình viên hồng kim cương kua thôi thì có bán hai người như cô đi cũng không đủ để mua được...

Hồng kim cương,là loại kim cương vô cùng quý hiếm, thậm chí có những nhà thiết kế hay những người làm trong nghề cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy dù chỉ một lần. Điều đó đủ để biết độ quý hiếm của nó.

Kiểu dáng thiết kế của sợi dây này Mạc Yến cũng chưa bao giờ thấy, có vẻ là mẫu thiết kế mới của nhà thiết kế nổi tiếng nào đó vẫn chưa cho ra mắt công chúng.

Bắc Tân Khởi lặng lẽ ngắm nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô,mỉm cười hỏi:

- Thích không?

- Tôi có thể nghĩ rằng đây là món đồ để mê hoặc tôi không?

Ánh mắt cô rời khỏi sợi dây chuyền, đóng chiếc hộp lại.

Món quà quá đặt tiền,nhận nó khiến cô có cảm giác như đã tự đem bán mình đi vậy.

Không có công không nhận quà!

Nghe cô nói vậy hắn bất ngờ vô cùng,sắc mặt xanh lét.

Con nha đầu này nghĩ hắn là người như vậy sao? Hắn tặng quà cho cô có bao giờ tồn tại tà ý nào đâu chứ?

- Nói xem trên người cô có thứ gì đáng để tôi dùng một khoản lớn như này để mê hoặc không?

- Đàn ông dùng tiền bạc để mê hoặc con gái do quá nhiều động cơ mà.

Cô nhìn hắn kém chút khinh bỉ...

Nhất là người trước giờ không thiếu phụ nữ vây quanh như hắn, mỗi ngày không biết là dùng bao nhiêu tiền để mua quà cho gái? Có lẽ số tiền đó còn đủ để cô sinh hoạt trong mấy tháng ý chứ?

Nhận thấy hàm ý trong lời nói và ánh mặt của cô, sắc mặt hắn đen xì xì.

Cô nghĩ hắn cũng giống như những người đàn ông khác sao? Tặng quà là bởi muốn chiếm được thân xác phụ nữ ư?

Suy nghĩ đó của Mạc Yến như một chiếc kim đâm vào người hắn khiến hắn bức bối khó chịu,ánh mắt u ám nhìn cô một lúc lâu, bỗng dưng hắn lôi cô vào lòng.

- Bắc Tân Khởi,anh, anh làm trò gì vậy?

Không nghĩ hắn sẽ hành động như vậy, cơ thể cô như bị đông cứng lại vài giây, sau đó cô đẩy hắn ra.

Bắc Tân Khởi xoay tay nắm chặt tay cô, cơ thể hắn dồn cô ngã xuống ghế xô pha, đôi cánh tay hắn giữ chặt hai bên người cô,mấp máy môi:

- Đêm hôm đột ngột ghé thăm, lại còn tặng quà giá trị vậy, chẳng phải nên làm chút chuyện khác sao?

Mạc Yến kinh ngạc,ánh mắt lạ lẫm nhìn hắn.

Hắn đang trêu trọc cô hay là định làm thật...?

Đôi môi mỏng quyến rũ của Bắc Tân Khởi khẽ nhếch lên,ánh mắt nhìn khắp người cô, nhìn ánh mắt ấy cô liên tưởng tới loại sói đi săn mồi vào ban đêm.

- Anh, anh đừng có làm liều! Tôi biết anh không giống những người đàn ông khác, anh sẽ không làm bừa vậy đâu.

Bị hắn nhìn nổi hết da gà lên, bàn tay chống vào ngực hắn, dối lòng nịnh hắn.

Hắn không làm vậy??? Hắn hơn ai hết là người có khả năng làm như vậy nhất.

- Đàn ông là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, chưa nghe nói bao giờ sao?

Ngón tay hắn mơn trớn trên chiếc má xinh xắn của cô rồi dần dần thấp xuống thấp xuống, mục tiêu là tiếp cận chiếc dây quai váy ngủ của cô.

- Ngay cả con gái nhà hàng xóm cũng không tha, anh thật là đồ súc sinh...

Cô tức giận, sợ hãi, lồng ngực phập phồng mạnh, ánh mắt sợ hãi, kinh hoàng...

- Nếu không làm chút chuyện gì, thì thật là có lỗi với câu nhận xét này của cô mà.

Bàn tay hắn tiếp tục tiến xuống...

- Mạc Yến nha đầu nhìn cô lo lắng như vậy không lẽ là lần đầu tiếp xúc thân mật với nam giới?

Câu nói đầy trêu trọc pha chút lưu manh....

- Ai nói vậy chứ?

Mạc Yến bị hắn đè lên người như vậy, cơ thể như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, không tự tại, nhưng ngay cả lúc này cũng không quên cứng đầu phản bác.

Bắc Tân Khởi là người chứng kiến sự trưởng thành của cô từ khi còn trong bụng mẹ, khi khóc oa oa chào đời,khi thay tã lót,khi tập bò,tập đi...hắn lại còn không hiểu cô sao?

Trong lòng biết rõ cô chỉ là đang cố cãi cùn mà thôi nhưng hắn không lật tẩy cô, mà tiếp lời theo ý cô:

- Nghe khẩu khí cô có vẻ có khá nhiều kinh nghiệm rồi nhỉ?

Nghe hắn tiếp lời như vậy cô thật chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, lườm hắn,gào vào mặt hắn:

- Không liên quan tới anh!

- Không liên quan?

Bắc Tân Khởi có thể bao dung cô khi cô khóc lóc gào thét gây sự nhưng hắn không thích cô coi hắn như người xa lạ.... như sự trừng phạt, bàn tay hắn tiến sát đến phía quai váy ngủ của cô...

Sắc mặt Mạc Yến rất tệ, buột miệng hét lớn:

- Anh Tân Khởi đừng làm vậy....!

,