Ông Xã Chày Bửa

Chương 5: Thanh mai trúc mã...




- Nhìn không ra là cậu còn thích cả hình mẫu nữ sinh cơ đấy!

Phàm Quân liếc nhìn Bắc Tân Khởi, ánh mắt chậm chạp nhìn sang khuôn mặt Mạc Yến.

Mạc Yến năm nay 19 tuổi, thiên sinh khuôn mặt trẻ con dễ thương, dung mạo không quá xinh đẹp nhưng rất duyên, ưa nhìn, khí chất thanh tao... Nhìn cô lúc nào cũng trẻ hơn tuổi thực của mình nhiều, rất giống một nữ sinh trung học.

Khuôn mặt vốn đã không vui vẻ của Bắc Tân Khởi nghe Phàm Quân nói vậy thì lập tức càng trùng xuống.

Thật là lũ bạn đểu, chỉ tại hắn chọn bạn không cẩn thận mà.

- Biến!

Vất lại một từ với âm lượng cực đại,hắn bế Mạc Yến bước từng bước lớn ra phía ngoài.

- Đêm nay cậu là nhân vật chính đấy, cứ vậy mà rời đi sao?

Phía sau truyền đến tiếng của Mộ Thám kèm theo tiếng thở dài.

Bắc Tân Khơi vẫn bước đi không chút để ý đến hội bạn thân.

Mộ Thám đứng đó, có chút khó hiểu về hành động của Bắc Tân Khởi tối nay.

Bỏ rơi cả một đám bạn không quản bế theo một cô gái rời đi,đây vốn không phải tác phong của Bắc Tân Khởi.

- Nhìn con nhỏ đó quen quen.

Nhìn chằm chằm vào thân hình càng đi càng xa của hai người họ, Mộ Thám lẩm bẩm một mình bỗng kêu lên:

- Cô bé thanh mai trúc mã nhà hàng xóm!

Phàm Quân cũng ngơ người, dương ánh nhìn về phía hai người họ vừa rời đi.

Bạn bè của Bắc Tân Khởi đều biết rằng hắn có một tiểu thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau lớn lên,trước khi Bắc Tân Khởi ra nước ngoài thì hầu như họ lúc nào cũng dính với nhau.

Bao năm nay, những cô gái xung quanh Bắc Tân Khởi rất nhiều, nhưng đa phần đều như khách qua đường, trừ mỗi vị thanh mai trúc mã kia.

Mộ Thám và Phàm Quân đều chưa chính thức gặp mặt Mạc Yến, đến Bắc gia chơi thỉnh thoảng cũng gặp cô,nhưng chỉ thấy bóng lưng hoặc nửa khuôn mặt cô nên cũng không biết rõ. Hôm nay là lần đầu họ chính thức gặp cô.

Phạm Quân lặng lẽ nhìn theo hình bóng họ, dướn dướn mày.

Bỏ lại tất cả mọi người mà đưa cô gái đó đi... Xem ra thanh mai trúc mã này rất đặc biệt mà!

Bắc Tân Khởi bế cô đi ra khỏi du thuyền,xuống thuyền,từng bước dài hướng về nơi đỗ chiếc xế sang của mình.

Bờ biển hiện giờ rất yên tĩnh,hàng cây xanh bao trùm quanh bờ biển, đưa mắt nhìn toàn bãi biển... gió biển lành lạnh kèm theo vị mặn đặc trưng của biển phả vào người họ... rất dễ chịu.

Mạc Yến nằm gọn trong vòng tay hắn,gương mặt nhỏ nhắn ngước nhìn hắn,nhìn khuôn mặt hắn cô có chút thất thần.

Từng đường nét trên khuôn mặt Bắc Tân Khởi đều rất đẹp, ngũ quan như được thượng đế cẩn thận nhào lặn từng nét từng nét vậy, đẹp cuốn hút khiến người khác không rời mắt nổi. Đôi mắt sâu thăm thẳm như một đại dương dễ khiến người khác chìm đắm trong đó.

Khuôn mặt ấy, dẫu rằng Mạc Yến đã quen nhìn mười mấy năm rồi nhưng mỗi khi chăm chú ngắm nhìn vẫn đủ khiến cô thất thần như vậy.

Thần trí chưa kịp bay xa,đã bị cô lôi lại.

Mạc Yến à đầu mày có vấn đề sao? Người như Bắc Tân Khởi mà mày cũng có thể bị mê hoặc sao?

Tự giễu cợt bản thân,cô không nhìn hắn nữa.

Bắc Tân Khởi bế cô đến bên chiếc xe, đặt cô ngồi vào trong xe,rồi hắn ngồi lên ghế lái,rồi khởi động xe nhằm hướng nhà của hai người họ mà thẳng tiến.

Mạc Yến im lặng trên cả quãng đường, chỉ khi chỗ chân bị thương lên cơn đau đột ngột thì cô mới nhăn nhó xuýt xoa một chút, còn lại một câu cũng không nói.

Nhà của Bắc Tân Khởi và Mạc Yến ngay cạnh nhau,một trái một phải,đều là biệt thự, đẳng cấp và quy mô như nhau.

Đến trước cửa nhà, Bắc Tân Khởi xuống xe,thay cô mở cửa xe định bế cô xuống,tay mới giơ ra thì đã bị cô đẩy ra.

- Để tự tôi!

Từ trong xe thò một chân xuống đất,chống tay vào cửa xe cô đứng thẳng dậy, giọng nói đầy vẻ cách xa.

Tay hắn cứng đơ trong không trung,lông mày nhíu lại.

Thái độ này của cô, anh không thích chút nào.

- Tối nay cảm ơn anh nhé!

Không nhìn thẳng vào hắn, Mạc Yến cố đứng vững, co duỗi chân bị thương, nói với hắn một câu khách sáo, chân thấp chân cao đi về phía nhà mình. Thậm chí không cho hắn cơ hội nói dù chỉ một câu.

Bắc Tân Khởi đứng trước cửa nhà họ Mạc,thông qua khe cổng hắn thấy cô bước từng bước chậm chạp,ánh mắt hắn thâm trầm...

Tiểu nha đầu này đang cố ý giữ khoảng cách với hắn?

Tự khi nào,cô bé xinh xắn như búp bê ngày nào lại xa cách hắn đến vậy?

Hắn và cô chính là thanh mai trúc mã mà người đời ai vốn cũng ngưỡng mộ.

Hai nhà rất gần nhau,khi mà Mạc Yến vẫn còn nằm trong bụng mẹ thì hắn đã ngày ngày xuất hiện quanh thế giới của cô. Khi cô được sinh ra thì hầu như ngày nào cũng gặp mặt nhau... Cả hai đều có càng dễ dàng phát hiện ra nhau trong nhà của mỗi người họ,cùng nhau ăn cơm,cùng học, lúc bé thậm chí còn ngủ cùng nhau... cả hai thân quen đến mức không thể thân hơn được nữa...

Bắc Tân Khởi lớn hơn Mạc Yến 4 tuổi,khi cô được sinh ra, hắn cũng ở bệnh viện,đứa trẻ mới sinh,da mặt vẫn còn nhăn nhúm, giây phút đầu tiên cô mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy không phải bác sĩ cũng không phải bố hay mẹ mà chính là hắn.

Đúng vậy, chính hắn.

Bắc Tân Khởi chính là người đầu tiên xuất hiện trong thế giới của cô.

Vì việc đó mà ba mẹ cô hết sức bất mãn, con gái bảo bối của họ, chờ đợi bao lâu mới ra đời vậy mà đến thế giới này vẫn chưa gặp bố mẹ thì đã gặp hắn, thật là tiểu tử đáng ghét...

Người nhà Bắc gia đối xử rất tốt với Mạc Yến,giống như rất nhiều bà mẹ muốn sinh con gái nhưng cuối cùng lại sinh ra một cậu con trai, Bắc phu nhân Hạ Lan yêu thương Mạc Yến như chính con gái ruột của mình vậy, yêu thương cô không kém gì người thân ruột thịt của cô.

Bởi mối quan hệ thân thiết ấy mà ngày nhỏ Mạc Yến rất thích đến Bắc gia chơi... Lúc bố mẹ cô bận việc thì thường mang cô sang gửi ở nhà hắn.

Tiểu nha đầu xinh xắn,khi cười hàng lông mày cong cong rất đáng yêu, rất dễ thương... khi im lặng thì cô tinh tế nhẹ nhàng như búp bê được bày trong tủ kính, Hạ Lan rất yêu quý cô, nên thường tự mình chăm sóc cô, tự mình làm đòi ăn cho hai đứa trẻ, còn hay sai con trai phục vụ cô bé, Mạc Yến thật sự đã là một thành viên trong Bắc gia.

Khi nhỏ, Mạc Yến rất quấn hắn, thường xuyên chạy sau lưng hắn mà gọi " anh Tân Khởi, anh Tân Khởi"

Giọng trẻ con ngọt ngào,mềm mềm,tựa như món kẹo ngọt ngon nhất thế gian,ngọt đến tận sâu thẳm tâm hồn.

Hắn và Mạc Yến là điển hình của mối quan hệ thanh mai trúc mã nhưng khi lớn lên thì không giống như các cặp thanh mai trúc mã khác nữa...

Không biết từ khi nào, Mạc Yến cố ý lánh xa hắn, cố tình giữ khoảng cách giữa hai người... Cách xưng hô cũng khác,từ anh Tân Khởi thành đầy đủ cả họ và tên...

Tại sao lại như vậy?

Hắn không hiểu...

Con gái lớn lên,suy nghĩ cũng thật khó hiểu....