Ông Xã Chày Bửa

Chương 3: Nghe nói ăn đu đủ hiệu quả rất tốt !




Mạc Yến muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ đến chiếc chân đang bị thương của mình nên lại đành nhẫn nại thêm chút nữa...

Mặt hắn vẫn đang từ từ áp sát về phía cô...

- Đừng làm thế...

Tay cô giơ lên, định trước khi hai đôi môi va vào nhau sẽ kịp chặn hắn lại... nhưng hắn đã dừng lại mọi hành động ngay lúc đó...

- Bơ này!

Tay hắn giúp cô lau đi vết bơ trắng trắng không biết đã dính trên mặt cô tự khi nào? Trong lời nói của hắn có chút chê trách giễu cợt...

Người cô bất động, sắc mặt sầm xuống....

Bơ ư?

Hắn vừa nói bao nhiêu thứ khiến người ta tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy, lãng phí bao nhiêu cảm xúc của cô như vậy... tất cả chỉ bởi vết bơ trên mặt cô?

Hắn cố tình trêu chọc cô mà?

Thật không thể trách cô được,bởi những câu nói từ nãy tới giờ của hắn kết hợp với hoàn cảnh lúc này nữa, chỉ cần là người đủ 18 tuổi đều sẽ nghĩ giống cô mà...

- Thất vọng sao?

Hắn buông tha cho cô, bàn tay hắn xoa xoa mặt cô như như nhào bột mì vậy, rồi chỉnh sửa lại quần áo cho phẳng phiu, từ từ đứng thẳng dậy, chậm dãi nói:

- Đúng là nhóc con!

Khuôn mặt Mạc Yến đỏ bừng lên, giận đến mức chỉ muốn rút chiếc giày 10 phân của mình ra gõ vào người hắn thôi.

Trêu chọc con gái nhà lành tại sao không thể cấu thành một tội chứ?

- Nghe nói đu đủ có hiệu quả rất tốt đấy!

Bắc Tân Khởi hơi hơi quay người lại, ánh mắt đầy ám chỉ nhìn lướt qua vòng một của Mạc Yến...

".........."

Mạc Yến ngây người mất mấy giây, cúi đầu nhìn vòng một của mình, sắc mặt xanh xanh, đỏ đỏ, tái tái rất buồn cười...

Cô rất hài lòng về ngoại hình của mình....

- Bắc thiếu gia chúng ta về phòng thôi!

Đứng bên cạnh xem hai người họ đấu khẩu nãy giờ, Tô Y Y cố ý ưỡn vòng một đẫy đà của mình lên, tay ôm sát lấy vòng tay Bắc Tân Khởi, ánh mắt nhìn Mạc Yến đầy vẻ thách thức.

Hừ một con nhóc gầy gò nhỏ thó vậy mà cũng đòi chiến với ả sao?

So sánh gì vậy chứ??

Cảm nhận được ánh mắt của ả, Mạc Yến theo phản xạ dùng tay che đi vòng một của mình, nhìn ả đầy giễu cợt.

Ra uy với ai chứ? Nhầm đối tượng rồi nhé! Đồ vú bò....

Cuộc chiến âm thầm diễn ra giữa hai người phụ nữ, hiển nhiên là Tô Y Y không hề coi Mạc Yến ra gì? Thân hình ả dính chặt vào người hắn.

Mạc Yến chống tay vào tường, mượn lực để đứng dậy, nhưng chân vẫn chưa đứng vững, gót chân bỗng truyền đến cơn đau thấu tim, đau đớn khiến mặt cô tái nhợt lại, cơ thể nhỏ bé của cô lại thêm một lần nữa tiếp đất an toàn...

Hắn đi phía trước cô, nghe tiếng động, lưng hắn cứng đờ,bước chân hững lại, đuôi mắt liếc nhanh về phía cô.

Mạc Yến đau đớn, hai hàng lông mày cau lại...

Hắn đứng đó lặng lẽ nhìn cô, bỗng hắn vung tay hất văng tay Tô Y Y ra, bước chân dài nhanh về phía Mạc Yến.

- Bắc thiếu gia...

Ả muốn lôi hắn về với mình,nhưng hắn dường như không nghe thấy gì hết, đôi chân vẫn hướng bước về phía Mạc Yến...

Mạc Yến không ngờ hắn lại quay lại, nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng.

Bắc Tân Khởi đến bên cô, không nói lời nào, cúi xuống bế cô lên.

Thân hình bé nhỏ của cô được ôm gọn trong vòng tay vững chắc của hắn.

Hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến Mạc Yến thất thần...

- Tôi có thể tự đi được mà.

Tay đẩy hắn ra, muốn tự mình bước đi, hắn ôm cô chặt hơn.

- Im ngay!

Mạc Yến: "...."

Ngay vừa nãy thôi, Tô Y Y còn không coi Mạc Yến ra gì... cũng không ngờ hắn lại hành động như vậy, ngây người trong giây lát rồi cất tiếng:

- Bắc thiếu gia, cô ta là ai vậy?

Mạc Yến và Mi Na xuất hiện như vậy đã khiến tâm trạng ả vô cùng khó chịu rồi... lại còn bị nói đểu vài câu kia nữa, rồi bây giờ Bắc Tân Khởi còn tỏ thái độ thân mật thế này... tất cả mọi thứ đều khiến cho ả thấy bất bình...

Bọn họ có quan hệ như thế nào?

Từ đầu đến cuối không hề chính diện nhìn ả, Bắc Tân Khởi quay lại, không chút biểu cảm:

- Đấy không phải là việc cô cần quan tâm!

Câu nói lạnh lùng khiến Tô Y Y không biết nên phản ứng thế nào...

Đúng vậy,việc của hắn, không hề liên quan gì tới ả...

Ả không là gì của hắn, thậm chí hắn và ả hôm nay mới gặp nhau lần đầu...

Nhưng, ả không cam tâm.... Cớ gì người xinh đẹp, thân hình bốc lửa như ả lại bị đối xử lạnh nhạt như này?

- Bắc thiếu gia chúng ta về phòng, tiếp tục nhé!

Ả cố kìm chế cơn giận trong lòng, tiếp tục cố gắng dụ dỗ Bắc Tân Khởi...

Bước chân Bắc Tân Khởi dừng lại,liếc nhìn ả một cái,rồi lại dồn ánh nhìn lên người Mạc Yến.

- Tôi lập tức rời đi!

Bắt gặp ánh mắt anh, nghĩ rằng hắn coi cô như một chú kì đà cản mũi, Mạc Yến rất nhanh nhảu đẩy lùi vòng tay hắn ra, cố gắng thoát ra khỏi tay hắn... Bắc Tân Khởi ôm chặt thân hình bé nhỏ của cô hơn, bàn tay hắn giữ chặt tay cô không cho cô động đậy...

Một động tác nhỏ như vậy đủ khiến Tô Y Y và Mạc Yến bất ngờ...

Mạc Yến không ngờ hắn lại làm như vậy còn Tô Y Y càng lúc càng không cam tâm...

- Bắc thiếu gia...

Đôi tay ả chuẩn bị chạm tới tay hắn, hắn tránh xa ra,lạnh lùng nhả chữ:

- Tránh đường!

Hai chữ không chút cảm xúc đi kèm, khác hẳn với thái độ dành cho Mạc Yến,tay ả ngưng lại trong không trung...

Người đàn ông quá lạnh giá...

- Bắc thiếu gia, tôi...

Mở miệng định giải thích gì đó...

Tiếng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên:

- Đừng bắt tôi phải nói thêm lần nữa!

Câu nói chưa kịp thốt ra, Tô Y Y...

Người phụ nữ đeo bám lèo nhèo thật không thể yêu thương được...

Giận giữ lườm Mạc Yến một cái thật dài, ả lùi người qua một bên...

Thân phận Bắc Tân Khởi cao quý như vậy ả không dám chống đối hắn, nếu không cuối cùng chịu thiệt không ai khác mà là chính ả...

Từ đầu đến cuối, Mạc Yến cũng chỉ lặng im, dường như đã quá quen với cảnh này...

Bắc Tân Khởi không để ý đến Tô Y Y thêm chút nào nữa, bế Mạc Yến đi về phía căn phòng ngủ khi nãy.

- Rồi! Bây giờ thì hãy giải thích cho tôi biết tại sao tối nay cô lại có mặt ở đây?

Mạc Yến thấy hắn không còn giận giữ nữa, chu chu mỏ, cúi đầu xuống nói:

- Mi Na là bạn rất thân của tôi, hai ngày trước bị cấp trên giao nhiệm vụ, nếu không đạt thành tích thì sẽ bị khai trừ. Hôm nay về nhà thì thấy mẹ tôi bảo hôm nay anh về... Và trong tay mẹ lại đang có hai thiệp mời mà nhà anh gửi cho chúng tôi... Nên tôi đã đưa Mi Na cùng đến đây...