Ông Xã Chày Bửa

Chương 20: Của em thì cũng là của tôi...




Đứng trong nhà tắm, nhìn qua tấm gương trước mặt thấy biểu cảm của Mạc Yến, nụ cười không khỏi nở trên môi hắn...

Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, tâm trạng hắn rất vui rất thoải mái...

Sở thích này có chút gì đó khá là "biến thái" nhưng Bắc Tân Khởi thật sự lại rất thích nhìn vẻ mặt cô khi bị hắn bắt nạt...

Đó là sự hưởng thụ....từ khi nhỏ hắn đã rất thích trêu chọc cô...

Mất 2 phút để đánh răng, rửa mặt...đôi chân dài siêu mẫu bước vài bước đã đến bên cạnh cô gái vẫn đang đứng thất thần ở gần cửa ra vào, rồi hắn lôi cô đi về phía bàn ăn.

Một hành động hết sức tự nhiên.

- Tôi tự đi được!

Mạc Yến cúi nhìn hai bàn tay đang đan ken vào nhau,cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay hắn.

Bắc Tân Khởi nghe vậy,mỗi bĩu ra, ánh mắt nhìn cô:

- Chưa nắm tay như này bao giờ à?

Mạc Yến im bặt.

Hắn nói hoàn toàn là sự thật...

Muốn trách chỉ có thể trách bản thân khi nhỏ không hiểu chuyện, cùng hắn làm bao chuyện thân mật mà chỉ những đôi yêu nhau mới hay làm, giờ muốn chối cũng chối ko nổi...

Bắc Tân Khởi sắc mặt không đổi dắt cô đến bên bàn ăn,ấn cô ngồi xuống ghế, còn mình cũng kéo ghế ngồi ngay bên cạnh.

Phòng của hắn rất rộng, một phòng tắm riêng biệt,ngay cả phòng khách cũng có... đúng chuẩn một căn hộ khép kín.

Trước khi đi ra nước ngoài hắn rất ít khi xuống lầu đi dùng bữa, thứ nhất là vì bận học, thứ hai là vì Hạ Lan chiều hắn, bữa ăn nào cũng chủ động cho người mang đồ ăn lên phòng... lâu dần trở thành một thói quen.

Xuất ăn dành cho một người nhưng chuẩn bị rất đầy đủ, một li sữa, một bánh mì kẹp thịt,thêm một ít đồ ăn pháp, một bát canh gừng cho ấm bụng....

Từ nhỏ đến lớn Mạc Yến chưa bao giờ khách sáo với Bắc Tân Khởi, ăn thức ăn trong đĩa của hắn cố ăn qua không biết bao nhiêu lần rồi nữa... vừa nãy mất mặt thì cũng mất mặt rồi,giờ cô thấy mình chả cần phải làm trò điệu bộ nữa...

Sức ăn của Bắc Tân Khởi đến đâu, Mạc Yến quen hắn 19 năm rồi, rất hiểu,hiển nhiên một xuất ăn như này là quá nhiều...

Nhìn qua đĩa thức ăn,Mạc Yến với lấy bát canh gừng duy nhất, cầm thìa uống từng ngụm nhỏ...

Uống mấy ngụm nhỏ thì bỗng một cái thìa khác cũng xông vào tranh phần...

Mạc Yến dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn...

Hắn liếc nhìn cô một cái, áp sát,từ từ uống nước canh, động tác rất chi là nho nhã...

- Anh làm cái gì vậy?

Mạc Yến bất bình...

Hắn liếc nhìn cô đầy ý vị " lẽ nào cô nhìn không ra ư? "

Mạc Yến cố ý bỏ qua một sự thật là mình đang ăn xuất ăn của một người khác, nói một cách rất chi là....

- Đây là của em!

- Của em cũng là của anh!

Bắc Tân Khởi nhếch nhếch miệng, nhìn bát nước canh đã bị mình uống gần một nửa, chậm chạp cất tiếng nhắc nhở:

- Sắp hết rồi!

Cúi xuống nhìn bát canh,đẩy lùi cái đầu của hắn ra bên ngoài một chút,cầm cái thìa của mình lên bắt đầu bá đạo một mình độc chiếm bát canh...

Ai dè hắn lại áp sát lại gần hơn, cái thìa trong tay cũng bắt đầu giơ về phía bát canh...

Nhìn hắn,muốn đẩy hắn ra xa thêm lần nữa,tay giơ lên nhưng cuối cùng lại nhịn không làm thế nữa...

Bỏ đi! Việc như này hắn với cô làm đâu phải ít?

Thật ra Mạc Yến đã quá quen hành động thân mật như này với Bắc Tân Khởi rồi...

Nhưng, bản thân cô hình như chưa từng phát giác ra......