Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 987




Chương 987

Nhưng lần này anh ta cũng không ngăn cản bước chân của Cố Mặc Ngôn nữa, giờ Thư Nghi đã quẫn quại thành thế này, sao có thể không làm gì mà cứ thế ngồi chờ được chứ. Anh không thể đợi bác sĩ đến được nữa, anh muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

Cố Mặc Ngôn đưa Trình Thư Nghi vào trong xe, vội vàng ngồi vào ghế lái, chiếc xe rẽ ngoặt tại chỗ rồi lao nhanh về phía trước.

Nhưng Trình Thư Nghi hiện giờ hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào, cô chỉ biết nhiệt độ cơ thể mình sắp nổ tung rồi, cánh tay huơ loạn bỗng nhiên đụng phải một mảnh mát lạnh bất ngờ.

Cứ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cả người Trình Thư Nghi đều sáp lại gần nơi mát lạnh đó.

Thấy cả người Trình Thư Nghi đều treo trên người mình, quần áo nửa hở lộ ra chút gì đó, Cố Mặc Ngôn cảm thấy đầu óc mình nổ ‘ầm một tiếng, cảm giác như muốn nổ tung, những hình ảnh thân mật với Trình Thư Nghi trước đó không tự chủ được mà hiện lên trong đầu.

Cố Mặc Ngôn giơ tay võ thật mạnh lên mặt mình, cố gắng ổn định tinh thần của bản thân, không để mình suy nghĩ bậy bạ. Đây là người anh muốn che chở cả đời, cô tuyệt đối không thể thừa nước đục thả câu được.

Một tay Cố Mặc Ngôn điều khiển vô lăng, một tay khác ôm Trình Thư Nghi trong ngực thật chặt để tránh cô lại lộn xộn trên người anh nữa. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ, đối mặt với người phụ nữ mình yêu chân thành, anh sẽ cố gắng, nhưng không chắc chản trăm phần trăm mình sẽ khống chế được bản thân.

Nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh phát ra âm thanh ưm ưm vì khó chịu, trái tim Cố Mặc Ngôn hệt như bị người khác tóm lấy rồi dùng sức đạp mạnh dưới chân, lúc này anh chỉ hi vọng có thể tới bệnh viện nhanh chút.

Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi nằm trên giường bệnh vẫn đang hôn mê, trong mắt tràn đây đau lòng. Anh quay đầu nhìn Hà Kim Minh cũng gấp gáp chạy theo qua đây, giọng điệu lạnh như băng mở miệng hỏi: “Anh nói Trình Thu Uyển chuốc thuốc Thư Nghi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Hà Kim Minh lo lắng nhìn Trình Thư Nghi, giải thích mọi chuyện với Cố Mặc Ngôn: “Hôm nay Trình Thu Uyển bỗng gửi cho tôi một tin nhắn, trong đó có một địa chỉ. Cô ta nói đang ăn cơm với Thư Nghi, muốn tôi tới cùng, tiện thể ăn cơm xong thì đưa Thư Nghi về luôn.”

“Tôi sợ Trình Thu Uyển lại làm ra chuyện gì đó tổn thương Thư Nghi cho nên đã tới, lúc đến nơi thì hai người đã ăn cơm xong, cho nên tôi đưa Thư Nghi về nhà.”

“Trên đường về Thư Nghi cảm thấy cơ thể mình có điều khác thường nhưng lúc ấy chúng tôi đều cho rằng cô ấy bị sốt. Sau khi về đến nhà tôi phát hiện hành động của cô ấy càng ngày càng bất thường hơn, lúc này mới ý thức được cô ấy có khả năng bị trúng thuốc.”

Nghe xong lời Hà Kim Minh nói, Cố Mặc Ngôn đầy nghỉ hoặc nhìn anh ta: “Sau khi Trình Thu Uyển chuốc thuốc Thư Nghi, tại sao lại bảo anh đi đón cô ấy? Anh có quan hệ gì với Trình Thu Uyển?”

“Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.” Hà Kim Minh thản nhiên đối diện với ánh mắt Cố Mặc Ngôn: “Chuyện này tôi không thể nói rõ ràng với anh chỉ trong hai ba câu được, chỉ cần Thư Nghi biết tôi không có ý gì xấu với cô ấy thôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Cố Mặc Ngôn tối sầm lại, không nói rõ với anh được? Quan hệ giữa bọn họ có cái gì mà không nói rõ ràng với anh được?

Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi đang nằm trên giường bệnh, anh cũng không nói gì nữa, mọi chuyện chỉ có thể chờ cô tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng thôi.

“Tôi… Tôi đang?” Trình Thư Nghi mở mắt phát hiện trước mắt mình là một màu trắng xóa, cô bỗng chốc không nhận ra được mình đang ở đâu.

“Thư Nghi, em tỉnh rồi!”

*Thư Nghi, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!”

Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh luôn túc trực bên cạnh giường bệnh, khi thấy Trình Thư Nghi mở mắt lập tức vội vàng tiến tới vây quanh cô: “Hiện giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”