Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 983




Chương 983

Thấy Tô Ninh Kiêu nói vậy, trong lòng Trình Thu Uyển thoáng hoảng hốt, cô ta không ngờ tâm tư bà già này lại tỉnh tế như vậy, cô ta cho rằng mình làm việc không một kẽ hở, không ngờ vẫn bị bà phát hiện ra manh mối.

Trình Thu Uyển cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Bà nói gì thế, vừa rồi mọi người chỉ ăn một bữa cơm với nhau thôi, tôi làm gì cô ta được chứ.

“Vậy sao lúc Thư Nghi ăn thịt kho tàu, cháu lại nhìn con bé bằng ánh mắt như vậy?” Tô Ninh Kiều vội đi đến trước xe lăn của Trình Thu Uyển, ngồi xuống rồi nói: “Thu Uyển, cháu nói thật cho dì Tô đi, có phải cháu bỏ thuốc gì vào trong thịt kho tàu không? Rốt cuộc cháu đã làm gì Thư Nghi?”

Thì ra là sơ hở ở chỗ này, trong mắt Trình Thu Uyển dâng lên vẻ tàn nhẫn, cô ta dứt khoát không che giấu nữa: “Ừ đấy, tôi bỏ thuốc vào đấy, làm sao, đau lòng con gái bà à? Muốn tố giác tôi với cô ta? Đúng là không hổ là đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, đến lúc quan trọng bà vẫn thiên vị cô ta đúng không! Muốn hại tôi vì cô ta đúng không!”

“Thu Uyển, sao con lại nói vậy, con là con ruột của mẹ, có mẹ nào lại hại con đâu?” Nghe Trình Thu Uyển thừa nhận đã bỏ thuốc, Tô Ninh Kiều rất đau lòng, sao cô ta có thể hại Thư Nghi hết lần này đến lần khác như vậy?

“Im mồm! Bà không phải mẹ tôi!” Nghe Tô Ninh Kiều nói vậy, Trình Thu Uyển càng thêm kích động: “Nếu không có bà, sao tôi có thể biến thành ngày hôm nay? Nếu lúc trước bà đã đem tôi cho người ta thì sao còn nói chuyện này cho Tô Thư Nghi! Sao bà không mang theo mấy chuyện này xuống quan tài luôn đi!”

Bị Trình Thu Uyển chất vấn như vậy, trong lòng Tô Ninh Kiều nhất thời không chịu nổi, nước mắt nối nhau lăn dài trên má.

“Thu Uyển, chuyện năm đó là mẹ sai, hoàn toàn là lối của mẹ, nếu trong lòng con thấy không công bằng thì cứ nổi giận với mẹ, nhưng Thư Nghi đâu có làm gì sai, nó và con đều là những đứa trẻ đáng thương, con không thể nhằm vào nó như vậy.”

“§ao mà cô ta không sai được, cô ta cướp người anh trai thương tôi nhất, cướp đi thân phận cô cả nhà họ Trình của tôi, cướp hết mọi thứ của tôi, tôi hận cô ta! Hận cô ta!” Trình Thu Uyển hét đến khàn giọng: “Tôi muốn báo thù cô ta, tôi muốn cô ta phải trả giá vì chuyện năm đó! Tôi muốn cho cô ta biết, dám giành đồ của Trình Thu Uyển này thì sẽ có kết cục như vậy!”

“Thu Uyển, con có chuyện gì, có oán hận gì thì cứ hướng về mẹ đây này, con tha cho Thư Nghi đi, con bé có sai gì đâu.” Tô Ninh Kiều kéo tay Trình Thu Uyển, khóc lóc cầu xin.

“Không thể, tôi thê sẽ không bỏ qua cho cô ta!” Trình Thu Uyển đẩy Tô Ninh Kiều ra xa, trông cô ta hơi điên cuồng: “Nếu bà muốn tố cáo tôi thì đi nhanh đi, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại bà!”

Trình Thu Uyển hiểm ác lườm Tô Ninh Kiều một cái rồi đẩy cửa rời đi thẳng luôn.

Tô Ninh Kiều mới làm phẫu thuật xong, cơ thể vẫn yếu đuối, đâu.

có sức chịu được lực đẩy hung hăng của Trình Thu Uyển, chỉ đành giương mắt nhìn Trình Thu Uyển rời đi.

“Gây nghiệp rồi, ông trời ơi, đây là lỗi của con năm ấy, tại sao lại để hai đứa bé phải chịu mọi tội lỗi, vì sao không trừng phạt con đây này?” Tô Ninh Kiều nhìn theo bóng lưng Trình Thu Uyển đi xa, bò ra đất khóc rống lên.

Thư Nghi! Đúng rồi! Vẫn còn Thư Nghi! Khóc một hồi, Tô Ninh Kiều mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất, vội bò đến điện thoại ở bên cạnh.

Không biết rốt cuộc Thu Uyển đã bỏ thuốc gì, không biết bây giờ Thư Nghi có vấn đề gì không? Đều tại bà, đều tại bà, đúng ra bà nên nói cho cô trước khi cô đi.

Tô Ninh Kiều tìm ra số điện thoại của Tô Thư Nghi rồi ấn gọi, sốt ruột chờ cô trả lời. Đứa bé này vốn nên hưởng hết mọi phú quý, nhưng lại bị mình trộm mất cuộc đời, từ nhỏ đã theo mình chịu biết bao nhiêu khổ, nếu giờ cô lại gặp chuyện gì, bà sẽ càng thấy có lỗi với đứa bé này.