Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 959




Chương 959

Cô cẩn thận giãm lên vai Cố Mặc Ngôn, hai tay chống lên bức tường đất trước mặt: “Được rồi, tôi đứng được rồi, anh từ từ đứng lên đi.”

Nghe Trình Thư Nghi nói thế, Cố Mặc Ngôn thận trọng đứng dậy, sợ cô sẽ vì động tác mạnh của mình mà ngã xuống.

Hai người cứ như vậy từ từ đứng lên, nửa người Trình Thư Nghi đã ở trên miệng hố. Cô túm chặt lấy cỏ dại bên cạnh miệng hố, cuối cùng chầm chậm leo lên.

“Thư Nghi, em lên được chưa? Vết thương trên chân em không sao chứ?” Sau khi đưa Trình Thư Nghi lên, Cố Mặc Ngôn không yên tâm ở dưới hỏi vọng lên.

“Không sao, anh có thể tự lên được không?” Cái hố này cũng không nông, Trình Thư Nghi cũng hơi lo Cố Mặc Ngôn không tự lên được.

“Không thành vấn đề.” Giọng của Cố Mặc Ngôn vọng lại từ phía dưới: “Em tránh xa miệng hố một chút, anh sợ lát nữa sẽ va phải em.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thư Nghi mau chóng nhích ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn tìm vài nhánh cây dưới đáy hố, dùng chúng khoét hai lỗ trên bức tường đất đủ để đặt chân mình vào, anh nhảy hai lần trong hố, nhầm chuẩn lỗ hổng trên tường đất, nhanh chóng đặt chân lên đó để trèo lên.

“Không sao chứ?” Thấy Cố Mặc Ngôn đã lên được, Trình Thư Nghi vui vẻ hỏi “Không sao.” Cố Mặc Ngôn phủi bụi đất trên người mình, tươi cười đi về phía Trình Thư Nghi, đưa tay bế cô lên.

“Tôi tự đi được, không cân anh bế.” Trình Thư Nghi vội vã né tránh động tác của Cố Mặc Ngôn.

“Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn hơi buồn và bất lực trước sự né tránh của cô.

“Chân em bị thương rất nặng, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng †a phải mau chóng trở về xử lý vết thương cho em mới được. Em tự đi rất chậm, đến khi nào chúng ta mới về tới nơi? Đến khi trời tối hẳn, nếu cả hai chúng ta lại bị lạc thì sao?”

Nghe lời nói này của Cố Mặc Ngôn, nhất thời Trình Thư Nghi không thể phản bác, bởi vì anh nói rất có lý.

Thấy Trình Thư Nghi không từ chối nữa, Cố Mặc Ngôn tiến lên bế.

cô, cô vô thức đưa tay vòng qua cổ anh Đến khi ý thức được hành động của mình, Trình Thư Nghi vội vàng định rút tay về, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn ngăn lại: “Cứ để vậy đi, như vậy anh cũng đỡ tốn sức”

Nghe thế, Trình Thư Nghi không biết nên từ chối thế nào, dù sao.

hiện giờ người vất vả là anh, vì thế cô chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục ôm cổ anh.

Nhìn Trình Thư Nghi trong vòng tay của mình, Cố Mặc Ngôn nói với vẻ đầy tự trách: “Thư Nghi, chuyện xảy ra hôm nay đầu là lỗi của anh, là anh không bảo vệ tốt cho em. Anh đảm bảo sau này.

chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh sẽ luôn bảo vệ em, không để em bị bắt nạt nữa.”

Nhận thấy tình cảm sâu đậm trong mắt Cố Mặc Ngôn, Trình Thư: Nghỉ cảm thấy tim mình lại không nghe điều khiển mà đập nhanh hơn, cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đang dân chìm đắm.

Không được, nếu cứ tiếp tục thế này, cô sợ mình sẽ thật sự yêu Cố Mặc Ngôn một lần nữa mất.

Trình Thư Nghi vội vàng rời mắt, cúi đầu để mình không nhìn Cố Mặc Ngôn nữa: “Chúng ta đi về trước đi, chäc mọi người cũng đang lo lắng lắm.”

Thấy Trình Thư Nghi vẫn trốn tránh tình cảm của mình, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ đau lòng. Khi nào cô mới có thể chấp nhận anh một lần nữa đây?

Giấu đi sự buồn bã trong lòng, Cố Mặc Ngôn cười dịu dàng với Trình Thư Nghi: “Được, bây giờ chúng ta về ngay đây.”

Trên đường về, hai người đều im lặng, không ai nói thêm lời nào nữa. Cố Mặc Ngôn vì lo lắng cho vết thương của Trình Thư Nghi nên muốn mau chóng đưa cô trở về, còn Trình Thư Nghi thì vì xấu hổ.