Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 954




Chương 954

“Hu hu hu..” Ôn Nhã Linh thấy Cố Mặc Ngôn bỏ mặc mình mà đi như thế thì ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối rồi khóc nấc lên.

Anh lại nói cô ta còn chẳng bằng một cọng tóc của bà cô già Trình Thư Nghi! Cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm!

Hơn nữa, lẽ nào sau khi quay về cô ta sẽ phải rời khỏi thành phố Snhư thế thật sao?

Ôn Nhã Linh nhớ lại câu nói “đừng ép tôi phải ra tay tàn độc” của Cố Mặc Ngôn thì không khỏi rùng mình. Nếu như Cố Mặc Ngôn thật sự ra tay, đến lúc đó đừng nói là thành phố S, e là cả ngành truyền thông đều sẽ cấm cửa cô ta mất.

Ôn Nhã Linh nghĩ tới đây thì càng khóc to hơn, cô ta chỉ muốn cố gắng kiếm cho mình một tấm chồng tốt thôi mà, tại sao lại rơi vào bước đường này chứ?

Cố Mặc Ngôn không thèm để ý đến tiếng khóc càng lúc càng đau khổ phía sau lưng mình, anh lạnh lùng đi dọc theo con đường quay về nơi cảm trại.

Đồng nghiệp ở lại chỗ cảm trại thấy Cố Mặc Ngôn quay trở vê từ đẳng xa thì không khỏi thở phào, họ nháo nhào đi lên rồi hỏi: “Cố tổng, sao anh đi lấy nước lâu vậy, Ôn Nhã Linh đâu?”

“Đúng đó Cố tổng, lâu như thế cũng không thấy anh về, mọi người còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì cơ, đi tìm hết lần này đến lần khác nhưng không thấy hai người đâu, chúng tôi thật sự lo lắng sắp chết rồi.”

Cố Mặc Ngôn thấy mọi người lo lắng thì cũng áy náy: “Xin lỗi, giữa đường nước đổ nên chậm trễ một chút, khiến mọi người lo lắng rồi.”

“Hai người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.’ Thấy sếp.

tổng của mình giải thích bằng giọng điệu áy náy như vậy, mọi người chợt có cảm giác được cưng mà sợ, bèn xua tay nói: “Phải rồi, Cố tổng, Ôn Nhã Linh đâu? Chẳng phải hai người đi cùng nhau sao? Tại sao cô ấy không về với anh vậy?”

“Gô ta đang đi phía sau, chắc một lúc nữa sẽ về đấy.’ Cố Mặc Ngôn nghe thấy cái tên của Ôn Nhã Linh thì gương mặt lập tức lạnh hẳn đi, chỉ trả lời một câu đơn giản như thế.

Mọi người thấy được sự thay đổi rõ ràng trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, trong lòng ai cũng khó hiểu, không lẽ giữa hai người có mâu thuẫn sao, nhưng hai người họ sẽ có mâu thuẫn gì được chứ? Đâu thể vậy được.

Tuy trong lòng mọi người đều nghĩ như thế nhưng do ngại thân phận sếp tổng của Cố Mặc Ngôn nên không ai dám hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì *Tổng biên tập của mấy người đâu rồi?” Cố Mặc Ngôn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Trình Thư Nghi đâu, bèn hỏi.

“Sau khi hai người đi không lâu thì Hiểu Khiết đi nhặt củi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy về, trước đó chúng tôi có đi tìm cô ấy nhưng không tìm được. Thư Nghi sợ một cô gái như cô ấy sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm nên đã đi tìm cô ấy với Khưu Duyệt rồi.”

Chị Trần đứng bên cạnh giải thích với Cố Mặc Ngôn.

“Chỉ cô ấy với Khưu Duyệt thôi sao?” Cố Mặc Ngôn hơi căng thẳng.

“Đúng vậy.” Chị Trần gật đầu: “Thư Nghi sợ mọi người đi lại gặp chuyện nguy hiểm nên bảo mọi người đợi ở đây, chỉ đi cùng Khưu Duyệt thôi.”

Cố Mặc Ngôn nghe đến đây thì tức giận, sợ người khác gặp nguy hiểm, thế cô không sợ sao? Cô có thể khiến anh bớt lo một chút được không?

Cố Mặc Ngôn vô cùng lo lắng đứng đợi ở đó khoảng chừng mười phút, thấy Trình Thư Nghi vẫn chưa về thì đứng ngồi không yên, lúc anh đang định nói với mọi người một câu rồi đi tìm cô thì trông thấy chị Trần vô cùng kích động chạy về một phía “Hiểu Khiết, em đi đâu vậy, sao bây giờ mới về?” Chị Trân chạy đến bên cạnh Hiểu Khiết rồi vội hỏi, trong sự quan tâm còn kèm theo cả chút trách móc nữa, thật sự khiến người ta lo chết mất rồi.