Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 952




Chương 952

“Khưu Duyệt, tôi nói cho cô biết, mọi người đều thấy tôi và cô cùng nhau ra ngoài tìm Hiểu Khiết, nếu như lát nữa mọi người không tìm thấy tôi, cô nghĩ mình tránh được liên quan chắc?” Lúc này Trình Thư Nghi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

“Người đầu tiên mọi người nghi ngờ sẽ là cô, nếu như cô không muốn làm lớn chuyện này lên thì tốt nhất bây giờ cô nên nghĩ cách kéo tôi lên đi.”

“Vậy sao? Tổng biên tập Trình, những lời cô nói làm tôi sợ thật đấ “ Khưu Duyệt châm chọc: “Ha ha ha, Trình Thư Nghi, cô nghĩ cô nói như thế sẽ khiến tôi sợ sao, tôi có thể nói tôi và cô chia nhau ra tìm Hiểu Khiết, tôi không hề biết cô đi đâu cả.”

“Người gặp chuyện trong khu dã ngoại nhiêu lắm, không bằng không chứng ai sẽ điều tra ra là do tôi làm chứ, cô cứ tự sinh tự diệt ở đây đi. Cô yên tâm, nếu như cô thật sự gặp chuyện gì bất trắc, tôi sẽ ngồi yên trên vị trí tổng biên tập rồi giúp cô quản lý tòa soạn thật tốt, ha ha ha…” Khưu Duyệt nói xong thì quay người, phá lên cười rồi rời đi.

“Khưu Duyệt cô quay lại đây, cô quay lại kéo tôi lên!” Trình Thư Nghi ở dưới hố lớn tiếng kêu gào nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười của Khưu Duyệt mỗi lúc một xa, dần dần cô không còn nghe thấy nữa.

Bây giờ phải làm sao đây? Không lẽ cô phải tự sinh tự diệt ở đây thật sao? Trình Thư Nghi vắt óc nghĩ cách làm sao mới leo lên được.

Bên kia, sau khi Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh đi đến chỗ lấy nước, Ôn Nhã Linh cứ muốn bắt chuyện với Cố Mặc Ngôn mãi: “Gố tổng, anh xem phong cảnh trên hòn đảo này rất đẹp phải không?”

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Ôn Nhã Linh, anh lạnh lùng lấy nước, từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm nhìn Ôn Nhã Linh lấy một cái.

Sau khi Ôn Nhã Linh trải qua chuyện trên cáp treo thì đã quen với việc Cố Mặc Ngôn lạnh lùng với mình rồi, cô ta vẫn tươi cười hỏi anh: “Cố tổng, em nhớ anh bị cảm khi vừa đến đây, bây giờ anh đã đỡ hơn chưa?”

Cố Mặc Ngôn lấy xong một thùng nước thì lại bắt đầu lấy một thùng khác, hoàn toàn coi người đang đứng bên cạnh mình như không khí.

Ôn Nhã Linh thấy Cố Mặc Ngôn chẳng thèm để ý đến mình thì cần chặt môi, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là đối tượng được người khác phái vây quanh, chưa từng có một người đàn ông nào khiến cô ta thấy “khó xơi” như vậy.

Không được, cô ta không thể vì một chút trở ngại này mà buông tay được, khó khăn lắm cô ta mới gặp được một người đàn ông giàu có lại khiến cô ta thích như thế, dù thế nào thì cô ta cũng phải nghĩ ra cách tán đổ Cố Mặc Ngôn!

Cố Mặc Ngôn lấy xong hai thùng nước thì mỗi tay xách một thùng tính rời đi, Ôn Nhã Linh thấy thế thì vội vàng bước lên phía trước ra vẻ muốn cầm lấy thùng nước trong tay anh: “Cố tổng, sao anh có thể xách hai thùng nước một mình được? Nặng lắm đó, chúng ta chia nhau mỗi người một thùng xách về đi”

Cố Mặc Ngôn thấy bàn tay của Ôn Nhã Linh sắp chạm vào mình thì chau mày, anh để thùng nước ở tay trái xuống dưới đó vòng qua người Ôn Nhã Linh đi về phía trước.

Ôn Nhã Linh thấy hành động đó của Cố Mặc Ngôn thì trố mắt, cô †a còn tưởng xuất phát từ lịch sự Cố Mặc Ngôn sẽ không để cô †a phải chịu vất vả, không ngờ anh lại để cô ta xách nước thật Nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Cố Mặc Ngôn, Ôn Nhã Linh nghiến răng nghiến lợi, cô ta đồn sức xách thùng nước lên, loạng choạng theo sau anh “Cố tổng, anh… anh đừng đi nhanh như thế, tôi… phù… tôi… không theo kịp anh.” Không bao lâu sau, Ôn Nhã Linh đã mệt bở hơi tai.

Cố Mặc Ngôn nghe thấy giọng nói đứt quãng phía sau lưng mình thì hơi do dự, cuối cùng anh vẫn thả chậm bước chân, tuy cô ta rất đáng ghét nhưng dù gì cô ta cũng là con gái.

Ôn Nhã Linh thấy Cố Mặc Ngôn đi chậm lại vì những lời mình nói thì không khỏi vui sướng, quả nhiên anh vẫn có chút tình cảm với cô ta.