Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 949




Chương 949

“Hiểu Khiết, Hiểu Khiết!” Trình Thư Nghi và chị Trần lớn tiếng gọi tên của Hiểu Khiết nhưng lại không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.

“Thư Nghi, chúng ta đã tìm lâu như thế rồi, thậm chí còn chẳng thấy bóng dáng của Hiểu Khiết đâu, không phải con bé đã thật sự gặp chuyện gì nguy hiểm rồi chứ?” Chị Trần đứng bên cạnh hơi lo lằng nói.

“Chắc không đâu, chị đừng đoán mò nữa.” Trình Thư Nghi cũng lo như thế, nhưng cô biết lúc này mình không được rối: “Chúng ta lần theo đường cũ về trước đã, biết đâu những người khác đã tìm được Hiểu Khiết rồi cùng nhau quay về rồi thì sao, thế nên em ấy mới không nghe thấy chúng ta gọi em ấy.”

“Đúng, đúng nhất định là Hiểu Khiết đã về cùng bọn họ rồi, phủi phui cái miệng! Ban nấy là chị nói gở, nhất định Hiểu Khiết sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.” Chị Trần nghe thấy Trình Thư Nghi nói như thế thì cũng bình tĩnh hẳn.

Trình Thư Nghi và chị Trần nhanh chóng lần theo đường cũ quay về nơi cắm trại, cô thấy mọi người cũng về gần đủ rồi.

“Sao rồi, có ai tìm được Hiểu Khiết không?” Trình Thư Nghi vội vàng đi lên hỏi.

“Không.”

“Không thấy Hiểu Khiết, hơn nữa Cố tổng và Ôn Nhã Linh cũng chưa thấy về.”

Trình Thư Nghi thấy mọi người ai cũng lắc đầu thì càng thêm lo lắng, nếu như Hiểu Khiết thật sự xảy ra chuyện thì cô phải ăn nói như thế nào với người thân của cô ấy đây?

*Tổng biên tập, cô đừng rối, còn một vài người chưa về, có lẽ bọn họ đã tìm thấy Hiểu Khiết rồi.” Chàng trai đứng bên cạnh thấy.

Trình Thư Nghi hoảng hốt thì vội vàng an ủi: “Tôi với mấy người khác đi tìm thêm lân nữa xem sao, ở đây không phải đảo hoang, sao có thể dễ xảy ra chuyện như thế chứ, biết đâu Hiểu Khiết chỉ lạc đường thôi thì sao.”

“Vậy còn Cố tổng và Ôn Nhã Linh thì sao? Chỗ lấy nước không hẻo lánh, cứ đi dọc theo đường lớn là thấy, sao hai người họ vẫn chưa về vậy?” Có một người đồng nghiệp trách móc, sốt ruột cộng thêm lo lắng, anh ta không khỏi cảm thấy tức giận, hết người này đến người kia, cũng đâu phải trẻ con nữa, sao không để người ta bớt lo được một chút chứ?

Nghe thấy người bên cạnh nói như thế, trong đầu Trình Thư Nghi chợt hiện lên hình ảnh Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh đang tán tỉnh nhau, hai người anh anh em em, cười rất vui vẻ lóe lên trong đầu cô.

Trình Thư Nghi không kìm được sự chua chát trong lòng, cô lắc mạnh đầu để mình đừng suy nghĩ nhiều nữa.

“Mọi người vẫn nên ở lại đây đợi những người khác quay về thì hơn, lỡ không tìm được Hiểu Khiết rồi lại lạc mất người khác thì không tốt đâu” Trình Thư Nghi sợ những người khác lại gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm, cô bảo mọi người đứng đợi ở đây.

Một lúc sau, Trình Thư Nghi thấy vẫn không có ai trở về thì rất lo lắng, lúc cô định đi tìm người thì trông thấy Khưu Duyệt hớt hải chạy về.

“Sao vậy, đã tìm thấy ba người họ chưa?” Có đồng nghiệp vội chạy lên hỏi.

“Không tìm thấy nhưng hình như vừa rồi tôi có nghe thấy tiếng kêu cứu của Hiểu Khiết ở phía bên kia.” Trông Khưu Duyệt vô cùng hoảng sợ.

Trình Thư Nghi nghe thấy Khưu Duyệt nói thế thì hoảng hốt, xảy ra chuyện thật rồi sao? Cô chạy vội lên phía trước kéo tay Khưu Duyệt rồi hỏi: “Cô nghe thấy tiếng kêu cứu của Hiểu Khiết ở đâu?

Có chắc là Hiểu Khiết không?”

“Tôi cũng không dám chắc, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy có tiếng người kêu cứu thôi, nghe giọng thì rất giống Hiểu Khiết, một mình tôi thấy cũng hơi sợ nên không dám đi đến đó mà vội chạy về báo cho mọi người.”

“Sao lại là một mình cô ở đó?” Dù gì bình thường Trình Thư Nghi và Khưu Duyệt cũng đối nghịch nhau nên cô vẫn có chút cảnh giác với cô ta.