Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 947




Chương 947

“Chị Thư Nghi cũng rất tốt với em.” Hiểu Khiết cười đáp: “Vậy chị Thư Nghi ở đây nướng thịt tiếp đi, em đi nhặt ít củi về.”

“Được.” Trình Thư Nghi gật đầu cười, nhìn Hiểu Khiết rời đi.

Trình Thư Nghi ngồi ngây ngốc tại chỗ, trong đầu lại vang lên những lời Hiểu Khiết nói: “Mà chị dường như cũng còn thích anh ấy. Nếu trong lòng hai người vẫn có nhau, tại sao không thể ở nhau một lần nữa?”

Trong lòng cô vẫn còn có anh sao? Ngay cả Hiểu Khiết cũng nhìn ra được ư?

Không! Không thể! Trong lòng Trình Thư Nghi ra sức phủ nhận, trong lòng cô không thể vẫn có anh, cô không thể vẫn thích anh, cô tuyệt đối không muốn nếm trải cảm giác tuyệt vọng năm năm trước!

Sau khi nhắm mắt ổn định tinh thần, Trình Thư Nghi mở mắt ra tiếp tục động tác trên tay. Đến khi phết hết nước sốt lên xiên nướng, cô liền gọi mọi người chuẩn bị nướng thịt.

Lúc này mọi người cũng đã đói bụng, đương nhiên ai nấy đều reo hò đi nướng thịt. Nhưng đến khi mọi người nướng gần hết vẫn không nhìn thấy ba người Hiểu Khiết, Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh trở về.

*Xảy ra chuyện gì rồi? Sao bọn họ vẫn chưa quay lại?”, “Không phải là gặp nguy hiểm gì đấy chứ?”… Thấy ba người mãi không về, mọi người cũng hơi lo lắng cho sự an toàn của họ.

Lúc này trong lòng Trình Thư Nghi cũng đầy lo lắng, nhưng ngoài lo lắng ra còn có chút cảm giác khó chịu.

Hải đảo này đã được phát triển từ lâu, xác suất gặp nguy hiểm.

gần như bằng không. Hiểu Khiết đi trễ một chút, có lẽ vẫn còn đang nhặt củi. Nhưng Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh đi trước mà đến bây giờ vẫn chậm chạp chưa về, chẳng lẽ là đang chơi vui vẻ nên không muốn về sao?

“Trên đảo này cũng không phải không có người, có thể gặp nguy hiểm gì được chứ? Tôi thấy người ta hiếm khi có cơ hội ở riêng nên chơi vui đến quên cả trời đất, lấy nước xong nhưng không muốn trở về đấy chứ.”

Lúc Khưu Duyệt nói mấy lời sâu xa móc mỉa này còn không quên liếc nhìn Trình Thư Nghi, rõ ràng là đang nói cho Trình Thư Nghi nghe.

Mặc dù biết Khưu Duyệt cố tình nói những lời này để chọc tức mình, nhưng cô ta lại nói ra suy nghĩ trong lòng Trình Thư Nghi, khiến cô lập tức cảm thấy khó chịu hơn.

Đồng nghiệp trong tòa soạn thấy tổng biên tập biến sắc sau khi nghe xong những lời Khưu Duyệt nói thì nhanh chóng lên tiếng hòa giải: “Không ai dám đảm bảo trên hòn đảo này không có gì nguy hiểm, chúng ta vẫn nên chia nhau đi tìm ba người họ thì hơn.”

Mục đích của mọi người là ra ngoài chơi, nếu như Khưu Duyệt và tổng biên tập cãi nhau thật thì có lẽ chẳng ai sẽ được vui vẻ trong chuyến đi lần này, vậy thì uổng phí cơ hội đi du lịch miễn phí lần này rồi Câu nói này của người đồng nghiệp nhanh chóng nhận được sự.

ủng hộ từ mọi người: “Đúng vậy, vẫn nên đi tìm họ thì hơn, chúng †a không thể cứ đợi không như thế này mãi được, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì sao?”

“Họ đi cũng lâu lắm rồi, thật sự khiến người ta thấy hơi lo lắng, chúng ta vẫn nên đi tìm họ đi.”

Trình Thư Nghĩ nghe thấy mọi người nói như thế thì không khỏi có chút lo lắng: “Một cô gái như Hiểu Khiết đi nhặt củi đúng là hơi nguy hiểm, mọi người chia nhau đi tìm cô ấy đi, nhưng phải nhớ ít nhất là ba người một nhóm, không được đi riêng lẻ, phải đặt an toàn lên trên hết.”

“Biết “Rồi ạ, tổng biên tập.” Sau khi mọi người đồng ý, họ chia nhau thành từng tốp rồi đi vào trong rừng sâu Khưu Duyệt đi cùng một đồng nghiệp nam và một đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh Khưu Duyệt thấy các đồng nghiệp khác trong tòa soạn đều đã đi xa thì không cầm lòng được mà lên tiếng.

“Khưu Duyệt, tại sao cô lại nói những lời ấy với tổng biên tập, lỡ như sau này cô ấy gây khó dễ cho cô trong công việc thì phải làm sao?”