Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 941




Chương 941

Không lâu sau, cáp treo của Trình Thư Nghi cũng tới. Vừa đi xuống cô đã thấy Ôn Nhã Linh hai mắt đỏ hoe đứng cạnh Cố Mặc Ngôn, trông như rất tủi thân uất ức.

Cô gái này trước khi đến còn vui vẻ lắm cơ mà, bây giờ làm sao.

vậy? Chẳng lẽ bị Cố Mặc Ngôn bắt nạt? Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghi nhíu mày đi về phía hai người.

“Ôn Nhã Linh, cô làm sao thế? Sao mắt..” Trình Thư Nghi còn chưa nói xong đã bị Cố Mặc Ngôn nắm lấy cổ tay kéo sang một bên “Cố Mặc Ngôn, anh làm gì vậy!? Buông tôi ra!” Trình Thư Nghi không hiểu Cố Mặc Ngôn định đưa mình đi đâu nên ra sức giấy giụa, không biết người đàn ông này lại lên cơn động kinh gì nữa đây?

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Trình Thư Nghi, trên người anh toát ra luồng khí lạnh băng ngột ngạt, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng siết chặt hơn.

“Cố Mặc Ngôn, anh buông tôi ra, anh định đưa tôi đi đâu!” Trình Thư Nghi vùng vẫy suốt chặng đường, nhưng sức giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, cô không thể thoát khỏi trói buộc của anh, ngược lại còn khiến cổ tay mình bị đau.

Thấy Cố Mặc Ngôn kéo Trình Thư Nghi đi, đồng nghiệp của toà soạn đều bàn tán xôn xao, tụm năm tụm ba bàn tán về quan hệ của hai người.

Sau cuộc tranh luận sôi nổi, mọi người càng tin chắc một điều, đó là Cố Mặc Ngôn thật sự muốn theo đuổi lại tổng biên tập Trình của họ.

Khưu Duyệt ở một bên lắng nghe mọi người bàn tán, nét mặt cô †a lúc này đã rất khó coi, tại sao Trình Thư Nghi lại tốt số đến thế? Sau năm năm mà vẫn có thể giành được trái tim Cố Mặc: Ngôn một lần nữa.

Móng tay Khưu Duyệt cắm sâu vào lòng bàn tay, cô ta không cam lòng, rốt cuộc cô ta thua kém Trình Thư Nghi chỗ nào? Tại sao chuyện gì Trình Thư Nghi cũng hơn cô ta?

Không được! Cô ta không thể trơ mắt nhìn con khốn Trình Thư Nghi cưỡi lên đầu mình như vậy được, rồi sẽ có ngày cô ta cho Trình Thư Nghi một bài học, thể hiện uy phong của mình!

Gố Mặc Ngôn kéo Trình Thư Nghi tới thẳng bụi cây gần đó rồi mới dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.

Trình Thư Nghi hất mạnh tay Cố Mặc Ngôn ra, trên mặt cô cũng tràn đầy tức giận: “Anh lên cơn thần kinh gì đấy? Tôi chọc giận anh khi nào?”

Thấy Trình Thư Nghi vẫn không biết mình sai ở đâu, lửa giận trong mắt Cố Mặc Ngôn càng cháy rực hơn: “Em còn biết ngượng mà hỏi anh à, em nói đi, tại sao lại làm như thế?”

“Tôi đã làm gì!” Trình Thư Nghi cũng hét lại không chịu thua kém.

Cố Mặc Ngôn tức thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: “Có phải em cố ý để anh và người phụ nữ đó ở lại cáp treo không? Em làm vậy là có ý gì!”

Thì ra anh đang nói chuyện này, nghĩ tới vừa nãy anh còn cười nói vui vẻ với Ôn Nhã Linh, bây giờ lại vì chuyện này mà nổi đoá với mình, Trình Thư Nghi cảm thấy người đàn ông này đúng là giả tạo hết mức, hơn nữa không biết vì sao trong lòng cô lại chợt thấy tủi thân “Đương nhiên là tôi muốn làm mai cho hai người rồi. Sao? Có người đẹp thích mình mà anh vẫn chưa thoả mãn à?” Giọng điệu của Trình Thư Nghi đầy chua chát, nhưng tự cô lại không nhận ra. Lúc này Cố Mặc Ngôn cũng đang nổi cơn tam bành nên đương nhiên cũng không quan tâm đến điêu này.

Nghe ra Trình Thư Nghi thật sự cố ý để mình và người phụ nữ đó ở riêng với nhau, lửa giận trong mắt Cố Mặc Ngôn suýt thì phun ra, cô gái này thật sự muốn anh đến với người khác!

Cố Mặc Ngôn kéo Trình Thư Nghi vào lòng, xoay người để cô dựa vào thân cây bên cạnh, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô không chút do dự.

“Ưm ưm..” Trình Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột ngột làm thế này, nhất thời không đề phòng đã bị anh hôn.

Cô đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng phát hiện hai tay mình đã bị anh giữ chặt trước người, không giãy ra được.