Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 938




Chương 938

Có phải thời gian này anh quá nuông chiều cô nên cô mới dám coi trời bằng vung thế này không? Không ngờ lại đẩy anh cho một người phụ nữ khác, cô thật sự muốn anh tức chết đấy à?

Anh lạnh lùng đến vậy à? Thấy Cố Mặc Ngôn chẳng thèm nhìn mình, trên mặt Ôn Nhã Linh thoáng chốc hiện lên vẻ ngượng ngùng, nhưng một lát sau đã biến mất, thay vào đó là vui mừng.

Cô ta tự thấy dung mạo của mình không tệ, nhưng Cố Mặc Ngôn không nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, trong mắt lộ vẻ chiếm hữu rõ ràng như những cậu ấm nhà giàu khác, mà từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn cô ta một lần lúc chào, như thể không hề chú ý thấy cô ta là một cô gái đẹp.

Thái độ lạnh lùng chỉ dịu dàng với người mình yêu giống như nam chính trong truyện tiểu thuyết này cũng đúng gu của cô ta, như vậy sau này khi ở bên nhau cô ta sẽ không phải lo anh sẽ vì người phụ nữ xinh đẹp hơn mà bỏ rơi mình.

“Cố tổng, bình thường anh có sở thích gì không?” Ôn Nhã Linh thoải mái hỏi, cố gắng làm nóng bầu không khí im ắng lạnh lẽo giữa hai người.

Cố Mặc Ngôn quay đầu lại liếc nhìn Ôn Nhã Linh, trong lòng chỉ thấy bực bội.

Hành động này của Trình Thư Nghi khiến anh rất tức giận, bây giờ anh ước gì mình có thể đấm vỡ tất cả kính trước mặt để trút giận, làm gì còn tâm tư để nói chuyện với người khác nữa?

Nhưng nếu người ta đã chủ động bắt chuyện, lại là đồng nghiệp của Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ đành kìm nén cảm xúc của mình, thốt ra hai chữ: “Công việc.”

“Dạ?” Nghe câu trả lời của Cố Mặc Ngôn, Ôn Nhã Linh ngẩn ra, sau đó cười hùa theo: “Thì ra Cố tổng thích nhất là công việc, thật trùng hợp, em cũng vậy. Em luôn cảm thấy làm việc mới có thể tìm được giá trị tồn tại của mình, khi hoàn thành tốt mỗi một công việc, nó có thể mang lại cho người ta cảm giác thành tựu sâu sắc, giống như.

Nghe cô gái đối diện cứ lải nhải không ngừng, Cố Mặc Ngôn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung tới nơi.

Sao cô gái này lại ồn ào như vậy? Anh cứ tưởng con gái trẻ sẽ không thích công việc khô khan nên mới nói mình thích làm việc để chấm dứt cuộc trò chuyện này, sao cô ta càng nói càng hăng thế?

Trình Thư Nghi đi cáp treo thứ hai cùng với người khác, họ phải đi cáp treo khoảng ba tiếng mới tới hải đảo.

Ban đầu Trình Thư Nghi còn kìm được, nhưng sau một lúc thì không làm được vậy nữa, cô cũng không biết vì sao tâm mắt của mình lại cứ không kìm được mà nhìn về Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh trước mặt.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang quay lưng về phía Trình Thư Nghi, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể thấy rõ vẻ mặt của Ôn Nhã Linh.

Không biết hai người đang nói về chủ đề gì, chỉ thấy thi thoảng Ôn Nhã Linh lại che miệng cười duyên, khi nói tới chỗ phấn khích, cô ta còn khoa tay múa chân, chắc hai người trò chuyện vui lắm.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trình Thư Nghi bỗng hơi chua chát, kích thích khiến nước mắt cô đảo quanh trong mắt.

Trình Thư Nghi vội vàng quay đầu đi, cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, sợ bị người khác phát hiện ra điều khác thường.

Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh trò chuyện rất vui vẻ, đây đúng là điều cô mong đợi, chỉ cần Cố Mặc Ngôn thích người khác thì anh sẽ không quấy rầy cô nữa, nhưng sao trong lòng cô lại thấy khó chịu thế này?

“Chị Thư Nghi, chị sao vậy?” Dù Trình Thư Nghi đã cố gắng che giấu nhưng Hiểu Khiết ngồi bên cạnh vẫn phát hiện ra cô có điều khác với bình thường.

“Không có gì.” Trình Thư Nghi cố nén nước mắt, quay đầu cười với Hiểu Khiết: “Chị có thể làm sao được, chị không sao.”