Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 926




Chương 926

Trước mặt mọi người, Trình Thư Nghi cũng không tiện mặt lạnh với anh, cô chỉ có thể gượng cười trả lời: “Cố tổng, anh cũng tới à’ “Ừ”” Cố Mặc Ngôn khẽ gật đầu, cười nói với Trình Thư Nghi: “Con cá này ngon như vậy, có thể gắp cho anh thử một miếng không?”

Muốn ăn mà không biết tự gắp à? Cũng đâu phải là không có tay!

Mặc dù trong lòng chửi thầm nhưng Trình Thư Nghi vẫn giúp anh gắp một miếng đặt trước mặt anh: “Cố tổng coi chừng xương cá.

“Cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn chân thành mỉm cười.

Nhìn tương tác giữa hai người, mọi người âm thầm đánh giá bọn họ. Thấy tổng biên tập cứ gọi Cố Mặc Ngôn là “Cố tổng”, thái độ còn rất xa cách, chẳng lẽ cô không định chấp nhận anh thêm lần nữa?

Trong lúc mọi người đang “thưởng thức” vở kịch hàng năm này với sự tập trung cao độ và sự phấn khích ẩn giấu trong mắt thì chợt nghe thấy cách đó không xa có một số người reo hò chạy về phía họ, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm chậu nước và ấm nước.

Bọn họ định làm gì? Đang lúc mọi người nghi hoặc không hiểu, Cố Mặc Ngôn lên tiếng: “Mấy ngày nay đúng dịp Thái Lan diễn ra l lo ội té nước, có lẽ bọn họ…”

Cố Mặc Ngôn còn chưa giải thích xong thì những người kia đã chạy đến chỗ bọn họ, sau đó mọi người đều cảm thấy trên người mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Lúc này mọi người mới nhận ra bọn họ lại đến vào một dịp lễ hoành tráng như vậy, thật sự quá may mắn! Đương nhiên những người đã kịp phản ứng lại sẽ không để mặc cho bọn họ tạt nước như vậy, mọi người nhanh chóng tìm được đủ thứ “vũ khí” chứa nước, bắt đầu phản kích lại.

Trong chốc lát, tiếng cười và tiếng hét chói tai của mọi người vang lên bốn phía, ngày càng hấp dẫn nhiều người tham gia. Tại thời khắc này, mọi người đều quên đi quốc tịch, bày tỏ lời chúc phúc cho nhau theo cách đặc biệt này như những người bạn Quần áo của Trình Thư Nghi nhanh chóng bị ướt sũng, nhưng vẫn có rất nhiều người tạt nước vào cô, cô chỉ có thể la hét và tránh né. Cố Mặc Ngôn thấy vậy liền chạy tới bên cạnh cô, dùng cơ thể mình cản nước cho cô.

“Thư Nghi, nếu em không muốn ở đây thì đến bên cạnh tránh †ạm chút đi!” Cố Mặc Ngôn vừa giúp Trình Thư Nghi cản nước tạt vào người cô, vừa lớn tiếng nói với cô.

Trong đám đông ồn ào, Trình Thư Nghi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng phía trước giang hai tay cản nước giúp mình, cô đột nhiên có cảm giác trở về quá khứ. Dường như không có gì thay đổi cả, bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng ân ái đến đây du lịch.

Hiểu Khiết ở bên cạnh cũng không chịu được cảm giác lạnh lẽo.

trên người, sau khi nghe những lời Cố Mặc Ngôn nói, cô ấy liền kéo Trình Thư Nghi đang ngây người chạy về phía xa, trước khi đi vẫn không quên nói với Cố Mặc Ngôn “Cảm ơn Cố tổng nhé!”

Sau khi chạy thật xa, Hiểu Khiết và Trình Thư Nghi mới dừng lại, hai người nhìn quần áo ướt sũng của nhau rồi cùng không nhịn được cười.

“Đây là lần đầu tiên em tham gia lễ hội té nước luôn đấy, điên rồ thật.” Hiểu Khiết nói tới mà trong lòng vẫn còn hơi sợ: “Cả người em bị dội ướt hết.”

“Chị thì khá hơn chỗ nào chứ?” Trình Thư Nghi nhìn quần áo không ngừng nhỏ nước mà không khỏi cười khổ, hy vọng sau khi trở về sẽ không bị cảm.

“Bây giờ hai chúng ta chỉ có thể dùng một từ để hình dung thôi.”

Hiểu Khiết vừa cười vừa nói: “Chính là ướt như chuột lột!”

“Ướt như chuột lột!” Trình Thư Nghi đồng thanh nói, sau đó hai người lại nhìn nhau rồi phá lên cười.

Hai người đi bộ dọc theo bờ biển cười nói vui vẻ, cuối cùng Hiểu Khiết không nhịn được lên tiếng: “Chị Thư Nghi, lần này Cố Mặc Ngôn chịu đi theo chúng ta là bởi vì chị sao?”

Trình Thư Nghi không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.