Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 924




Chương 924

Nếu bây giờ cô đi xuống, dựa theo bệnh nghề nghiệp “hỏi cho ra nhẽ” của đồng nghiệp toà soạn tạp chí, chắc chẳn rất nhanh sẽ nghe ngóng được cô và Cố Mặc Ngôn đặt phòng trăng mật, lúc đấy cô còn mặt mũi nào về toà soạn lãnh đạo mọi người nữa?

Tên khốn Cố Mặc Ngôn này! Lại ép cô tới mức rơi vào tình huống khó khăn như bây giờ.

Thấy Trình Thư Nghi do dự, không nói tới chuyện rời đi nữa, trong lòng Cố Mặc Ngôn thoáng mừng rỡ: “Thư Nghi, em đừng lo, anh ngủ ở sô pha phòng khách là được, anh sẽ không làm phiền em đâu.

Trình Thư Nghi kéo hành lý, cuối cùng vẫn thoả hiệp, quay người đi về phòng ngủ. Cô thật sự rất sợ người của toà soạn tạp chí đàm tiếu, dù sao cũng chỉ ở đây mấy ngày, chắc không có vấn đề gì đâu.

Cố Mặc Ngôn đi theo Trình Thư Nghi về phòng ngủ, tươi cười nói: “Thư Nghi, chúng ta…”

Anh còn chưa nói xong đã bị Trình Thư Nghi ngắt lời: “Cố Mặc Ngôn, chuyện hôm nay coi như tôi xui xẻo, tôi thật sự sợ người khác nói sau lưng, vậy nên tôi sẽ không so đo với anh nữa.”

“Chúng ta thoả thuận nhé, tôi ngủ phòng ngủ, anh ngủ phòng khách, không ai can thiệp vào chuyện của ai. Hơn nữa không có sự cho phép của tôi, anh không được vào phòng ngủ. Bây giờ tôi phải thu dọn hành lý, mời anh ra ngoài.” Trình Thư Nghi chỉ tay về phía cửa, mặt không chút thay đổi.

Nhìn ngọn lửa yếu ớt dập dờn trong mắt Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn biết chắc chắn trong lòng cô đang cảm thấy bị anh tính kế, không muốn nhìn thấy anh.

“Vậy… khi nào xuất phát anh sẽ tới gọi em.” Nói xong, Cố Mặc Ngôn quay người rời đi. Vừa ra khỏi phòng ngủ, anh đã nghe thấy tiếng khoá cửa vang lên phía sau.

Quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng Cố Mặc Ngôn hơi đau xót, tới khi nào quan hệ giữa họ mới trở lại được như lúc trước đây? Tới khi nào Trình Thư Nghi mới có thể mở lòng với anh không chút nghĩ ngợi nữa?

Sau khi đóng cửa lại, Trình Thư Nghi nằm phịch trên giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, trong lòng rối như tơ vò, toàn là mấy chuyện gì thế này?

Trải qua mấy giờ bôn ba, bây giờ näm trên chiếc giường ấm áp, Trình Thư Nghi chỉ cảm thấy cơn bưồn ngủ ập tới, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ phá vỡ giấc mộng đẹp của cô. Trình Thư Nghi mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối om, sắc trời đã nhá nhem tối.

*Thư Nghi, Thư Nghĩ?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn vang lên ở ngoài cửa.

“Có chuyện gì?” Giọng Trình Thư Nghi nghe khàn khàn do vừa tỉnh ngủ.

“Em mới dậy à?’ Cố Mặc Ngôn hỏi: ‘Buổi tối mọi người muốn rủ nhau đi ăn đồ nướng, đã hẹn nửa tiếng nữa sẽ tập hợp ở cửa khách sạn, em mau chuẩn bị chút đi.”

Trình Thư Nghi chỉnh trang lại quần áo và tóc của mình rồi mở cửa phòng, lúc nhìn thấy Cố Mặc Ngôn cô lại bất ngờ ngẩn ra.

Có lẽ Cố Mặc Ngôn đứng trước mặt cô vừa mới tắm xong, tóc chưa sấy khô hoàn toàn, vẫn còn có chút ẩm ướt. Trên người cũng không phải trang phục thường thấy, thay vào đó là một chiếc áo len trắng hiếm khi anh mặc, bên dưới kết hợp với một chiếc quần tây đen, cả người trông thoải mái không thể diễn tả được, không giống như một người làm ăn ngoài xã hội hơn ba mươi tuổi mà giống như một sinh viên vừa mới ra trường hơn.

Cố Mặc Ngôn trong ấn tượng của Trình Thư Nghi vẫn luôn là dáng vẻ chín chắn, cho dù là trước kia ở bên nhau, cô cũng hiếm khi thấy anh mặc quần áo trẻ trung như vậy, thế nên cô mới ngây người một chút, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại.

“Cảm ơn, tôi biết rồi, anh đi xuống trước đi, lát nữa tôi tự đi sau.”