Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 90




CHƯƠNG 90

“Cố Gia Huy.” Lời của Cố Gia Huy lại bị Cố Mặc Ngôn cắt đứt không chút nể tình một lần nữa: “Cậu đừng có năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn của tôi, cậu nên biết, ở nhà họ Cố chúng ta, giữa người nhà với nhau trước giờ đều là kẻ thù.”

Cố Mặc Ngôn nói lời này thẳng thừng như vậy, Cố Gia Huy không khỏi ngây người. Nhìn lại ánh mắt lạnh như văng của Cố Mặc Ngôn, Cố Gia Huy lập tức bị dọa sợ cho túa mồ hôi đầy người.

Ba nói không sai, chú út này của anh ta tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng thực sự không phải là một người tốt tính.

Nhìn Cố Mặc Ngôn vì Tô Thư Nghi mà có thể làm tới mức này, Cố Gia Huy càng thêm không cam lòng, nhưng anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ đành cúi đầu nói: “Là cháu đường đột ạ.”

“Cuộc phỏng vấn hôm nay cũng đủ rồi.” Cố Mặc Ngôn ra lệnh đuổi khách với vẻ mặt vô cảm: “Cậu về trước đi. Còn Thư Nghi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Thư Nghi?

Xưng hô thân mật tùy ý như thế này cứ như cái gai đâm vào trong tim Cố Gia Huy.

Còn đưa cô về nhà nữa?

Cố Mặc Ngôn cũng vênh váo quá rồi đấy, lẽ nào không sợ chồng Tô Thư Nghi nhìn thấy sao?

Nhưng Cố Gia Huy cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ đành cắn môi đứng dậy chào tạm biệt, một mình đi ra khỏi văn phòng của Cố Mặc Ngôn.

Trong văn phòng chỉ còn lại Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, xung quanh chìm trong im lặng.

“Thư Nghi.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn không nhịn được cau mày, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, khẽ giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, ngước mắt lên nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt, run giọng cất lời: “Anh đã thấy những bức ảnh kia rồi à?”

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao phản ứng của Cố Mặc Ngôn hôm qua lại kì quặc như vậy, đầu tiên là bảo cô đổi công việc, rồi lại hôn cô, hóa ra là vì những bức ảnh đó.

Nhớ tới những bức ảnh kia, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí là chẳng thể đối mặt được với Cố Mặc Ngôn, chỉ đành quật cường nhìn sang chỗ khác.

Nhưng vừa nghiêng đầu đi thì Cố Mặc Ngôn đã nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn vào anh.

“Tô Thư Nghi.” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn trầm thấp: “Không được tránh né ánh mắt của anh.”

Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Đúng thật là anh đã nhìn thấy những bức ảnh kia, chắc là hai năm trước có người lén đặt camera ẩn trong phòng khách sạn mà em xảy ra chuyện.”

Thực ra Tô Thư Nghi cũng nghĩ tới điều này, cô gật đầu rồi im lặng một lúc, mới cắn môi nói: “Em xin lỗi.”

“Vì sao lại xin lỗi?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn lại trầm thấp hơn.

“Bởi vì những bức ảnh kia chắc sẽ khiến anh rất khó chịu, rất khó chấp nhận được đúng không.” Giọng nói của Tô Thư Nghi càng ngày càng nhẹ, đầu cũng không nhịn được mà cúi gằm xuống theo.

Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hàng mi hơi run rẩy dính nước mắt, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó nắm lấy, thoang thoáng đau đớn.

Đáng chết.

Đây là cảm giác gì vậy. Cho dù là mười năm trước anh cũng chưa từng có cảm giác như thế này.

Tay anh dồn sức, lại ép cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của anh.