Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 864




Chương 864

Lần này coi như anh trả hết ân tình cho cô ta, từ nay về sau, không ai nợ ai. Nếu sau này cô ta còn dám tổn thương Trình Thư Nghi, anh chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay nữa.

Nhưng Trình Thư Nghi không biết suy nghĩ trong lòng Cố Mặc: Ngôn, nghe anh cầu xin thay cho Trình Thu Uyển, trong lòng cô bỗng bùng lên lửa giận vô cớ.

Quả nhiên Cố Mặc Ngôn vẫn không nỡ ra tay với Trình Thu Uyển, cũng phải, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, dù sao cũng là mối tình đầu thời niên thiếu, dù sao năm năm này luôn ở bên nhau, dù sao… Trình Thư Nghỉ càng nghĩ càng giận.

Hừ, Cố Mặc Ngôn không truy cứu là chuyện của anh, cô sẽ không bỏ qua cho Trình Thu Uyển, chuyện năm đó cô ta đã làm với cô và con cô, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ trả lại toàn bộ cho cô tat Tất nhiên những lời này cô sẽ không nói trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Cố gắng làm dịu lửa giận trong lòng, Trình Thư Nghỉ duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi biết rồi, anh đi trước đi, tôi còn phải làm việc.”

Nếu Cố Mặc Ngôn vẫn cảm thấy Trình Thu Uyển quan trọng hơn cô và con, giữa bọn họ cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Nhưng Gố Mặc Ngôn không muốn cứ rời đi như vậy, không nhịn được bước lên đến gần Trình Thư Nghi hơn một chút: “Thư Nghị, chuyện năm đó là lỗi của anh, em tha thứ cho anh, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghỉ tràn ngập mong chờ, cô sẽ tha thứ cho anh sao?

Làm lại từ đầu? Trình Thư Nghi tức đến bật cười, chỉ vài ba câu như thế đã muốn cô trở lại bên cạnh anh, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn coi cô là gì!? Muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt sao?

Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, ánh mắt Trình Thư Nghi sáng đến dọa người, giọng điệu châm chọc không chút che giấu.

“Có phải anh hiểu lầm chuyện gì không? Tôi bảo Cố Thành Vũ nói với anh chân tướng năm đó, không phải muốn nối lại tình xưa với anh, tôi chỉ muốn cho anh biết, rốt cuộc năm đó anh đã phạm lỗi gì”

Thấy trong mắt Trình Thư Nghỉ là nỗi oán hận rõ rệt, Cố Mặc: Ngôn hoảng hốt lùi về sau một bước, lảo đảo một lúc mới miễn cưỡng đứng vững. Giờ phút này một suy nghĩ nổ tung trong đầu anh như sấm sét: Trình Thư Nghỉ hận anh. Ngày này giờ này, vậy mà cô vẫn hận anh.

Nén chặt hơi thở, vì Cố Mặc Ngôn phát hiện ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn.

Anh từng nghĩ Trình Thư Nghỉ sẽ không tha thứ cho mình, cũng nghĩ đến có lẽ cô sẽ mắng anh giống như mấy lần trước. Nhưng có làm thế nào anh cũng không ngờ, có một ngày trong mắt cô lại hiện lên vẻ oán hận mãnh liệt như thế, hơn nữa còn là dành cho anh.

Nỗi hận kia như ngọn lửa, bắn lên người anh, như muốn thiêu đốt anh thành tro bụi.

Không dám nhìn vào mắt Trình Thư Nghi, anh quay đầu rời mắt sang bên cạnh, trước mắt có một thoáng mơ hồ. Nhưng Trình Thư Nghi không muốn bỏ qua cho anh, tiếp tục lên tiếng: “Cố Mặc Ngôn, anh cho rằng hung thủ năm đó gi ết chết con tôi chỉ có Cố Thành Vũ và Trình Thu Uyển thôi sao? Sai rồi! Còn có anh nữa! Nếu không phải anh không tin tôi, nếu không phải anh kiên quyết muốn tôi phá thai, sao thắng bé còn chưa kịp nhìn thế giới này một lần đã biến mất chứ”

Nghe lời lên án sắc bén của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cảm giác toàn thân đau đớn như bị dao chém. Mặc dù trước khi đến gặp Trình Thư Nghị, trong lòng anh đã mắng mỏ mình trăm ngàn lần, thầm hận bản thân hại chết đứa con còn chưa sinh ra của mình.

Nhưng giờ phút này nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn phát hiện đã đánh giá cao bản thân, anh hoàn toàn không thể chịu đựng nổi những chỉ trích này, hàng vạn mũi tên xuyên tim cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Thư Nghị, xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh…” Cố Mặc Ngôn cất lời, lại không biết phải nói tiếp thế nào. Lời xin lỗi anh đã nói quá nhiều, nhưng có thể thay đổi được gì?

“Anh không cần xin lỗi tôi.” Giọng điệu Trình Thư Nghỉ vẫn là oán hận không thể tan biến.